Con chuột lớn đó thấy người cũng không sợ lắm, có điều nó vẫn chạy về chỗ cái bàn chui xuống. Freddy phi một dao qua, lập tức khiến nó chết ngay trên đất. Mễ Hòa quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn.
Freddy kéo cái bàn ra, phát hiện sau cái bàn có một cái hang lớn, thật sự khiến Mễ Hòa sợ tới muốn phát khùng luôn.
Sao chuột ở Soros lại lớn như thế?
Nhóm người Anitta cũng chạy tới, cô ấy thấy hiện trường cũng không có phản ứng gì lớn, dáng vẻ kiểu “Sao mà cậu có thể sợ hãi thành như vậy được hả?”, cô ấy nói: “Khi con người đổ bộ lên hành tinh Soros, ngoại trừ mang tới một đống người thì cũng mang theo một món quà tới từ Trái Đất – chuột. Cho nên chỗ nào trên hành tinh Soros cũng có chuột, thêm nữa ở đây bọn nó không có thiên địch, cho nên chuột ở Soros đều rất lớn.”
Cô ấy nói thêm: “Thịt nướng hồi tối cậu ăn chính là thịt chuột nướng đó. Mọi người ăn không phải đều cảm thấy rất ngon sao?”
Mặt Mễ Hòa tái mét, thịt chuột…
Tối hôm đó, sống chết gì Mễ Hòa cũng không chịu ở trong phòng đó nữa, nhưng Đào Tử đang ở cùng với Dương Âm, Anitta ở nhờ nhà chú Apu sát vách, cuối cùng Mễ Hòa ở cùng một phòng với Freddy.
Hai người bọn họ để hai cái túi ngủ trên giường, Mễ Hòa nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Freddy.”
Freddy xoa xoa đầu cô: “Vừa rồi em bị dọa sợ rồi đúng không?” Anh nói thêm: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em.”
Mễ Hòa gật gật đầu, nói: “Có anh ở bên cạnh em sẽ không sợ nữa.”
Freddy nghe xong thì vô cùng muốn kéo cô lại ôm vào lòng. Hôm nay, khi anh thấy cô mặc váy làm bằng lá thuốc lá, anh đã có suy nghĩ muốn làm như thế…
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nói với cô: “Ngủ đi.”
Mễ Hòa chui vào túi ngủ, nghe tiếng hít thở của Freddy rồi dần dần thiếp đi.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô tỉnh lại không bao lâu thì nghe thấy trên thiết bị đầu cuối của Freddy vang lên, tiếp theo đó là giọng nói vui mừng của anh Luke: “Hế lô, sinh nhật vui vẻ nha!”
Lúc này Mễ Hòa mới biết được hóa ra hôm nay là sinh nhật anh Freddy, bây giờ cô mới biết đó!!!
Sau đó Freddy đi ra khỏi phòng, Mễ Hòa loáng thoáng nghe thấy anh Luke nói: “Sau khi suy xét rất kỹ càng, tớ cảm thấy cậu vẫn nên trung thực với tiếng lòng của mình…” Sau đó Mễ Hòa không nghe thấy gì nữa.
Lúc Freddy quay lại, Mễ Hòa nói: “Anh Freddy, sinh nhật vui vẻ.”
Freddy hờ hững nói cảm ơn, qua sinh nhật tức là ngày chết của anh tới càng gần hơn, ngày anh rời xa cô cũng càng gần hơn.
Trong lòng Mễ Hòa cảm thấy rất áy náy, cô cảm thấy lúc sinh nhật cô anh Freddy đã cho cô một buổi sinh nhật mộng ảo đầy kinh ngạc và vui mừng, nhưng giờ sinh nhật anh, cô còn chẳng có quà nữa là.
Cô nói: “Anh muốn quà sinh nhật gì, em nhất định sẽ tặng anh gấp đôi, được không?”
Freddy nhìn Mễ Hòa, anh rất muốn nói: Anh không cần bất kỳ món quà sinh nhật nào, anh chỉ muốn cô, có thể không?
Nhưng anh lại nói: “Chỉ là sinh nhật mà thôi, em không cần chuẩn bị quà đâu.”
Nhưng mà Mễ Hòa lại đang nghĩ xem cô nên tặng gì cho anh rồi!
Tuy tạm thời cô vẫn chưa có đáp án, nhưng hôm đó cô vô cùng tốt với Freddy. Buổi sáng, lúc mọi người cùng nhau ăn sáng, Mễ Hòa nói với anh: “Anh Freddy, cái này ăn ngon lắm.” Sau đó cô lại nói: “Cái này cũng ngon, anh ăn nhiều một chút.” Cô như thế khiến Freddy cảm thấy, nếu nhờ vậy mà cô có thể tới gần anh hơn thì sinh nhật này cũng khá tốt.
Ăn xong bữa sáng rồi, Anitta nói muốn đi tu sửa cái chân máy móc của cô ấy. Sau đó cô ấy dẫn bọn họ tới nhà thợ sửa máy móc hàng đầu của bộ tộc Sauron.
Anitta nói: “Ở Soros, thợ sửa máy móc là một nghề cao quý, bởi vì bộ phận cơ thể bằng máy móc của người Soros cần phải thường xuyên bảo trì và sửa chữa, cho nên thợ sửa máy móc rất được tôn trọng.”
Khi bọn họ tới nhà thợ sửa máy móc, vừa vào cửa đã thấy trong nhà tràn lan đủ các loại người máy, rất nhiều người máy đều thiếu đi cánh tay, thiếu chân, còn có thêm một ít nội tạng được treo trên tường.
Khi bọn họ tới một căn phòng khác thì thấy một người đàn ông đầu trọc đang ngồi trước một cái bàn lớn, ông ấy ngẩng đầu nhìn Anitta rồi hỏi cô ấy: “Cháu lại tới gắn “trym” hả?”
Nhưng sự chú ý của Mễ Hòa không nằm trên người thợ sửa máy móc mà là ở sau lưng ông ấy.
Bởi vì sau lưng ông ấy có một loạt người máy, những người máy đó đều sinh động như thật, còn mặc quần áo, mà diện mạo của người máy đó cũng khiến cô vô cùng quen thuộc.
Mễ Hòa nhìn thấy Hoàng tử điện hạ Friedrich.
Nếu không phải cô biết rõ Hoàng tử điện hạ đang ở Mars xa xôi thì cô còn cho rằng đây là con người thật của anh ấy.
Bởi vì người máy này thật sự sinh động như thật, vô cùng chân thật.