Hoàng hôn buông xuống, khung cảnh chung quanh dần tối đi, lửa trại ở quảng trường cũng được đốt sáng. Bốn gia tộc lớn ở Soros đều tụ tập lại đây, lượng người cũng ngày một nhiều.
Những chàng trai và cô gái với làn da màu vàng sẫm được ánh lửa trại soi sáng, trên mặt của bọn họ đều tràn ngập nét vui mừng. Cô gái dân bản xứ Hoan Hoan ở bên cạnh Mễ Hòa đang mặc một bộ váy năm màu được làm từ lá cây thuốc lá và để chân trần nhảy múa, dưới ánh lửa nhuộm đẫm, chiếc váy năm màu đó tựa như đang tỏa sáng lấp lánh chứ không còn đơn sơ như lúc ban đầu nữa.
Đến nơi nào phải theo phong tục của nơi đấy, bọn Mễ Hòa cũng bỏ giày ra và đi chân trần.
Đất đai màu đỏ đen ở Soros có cảm giác khá mềm xốp khi giẫm lên, mọi người bắt đầu tụ tập nhảy múa quanh đống lửa trại.
Anitta dẫn bọn họ ngồi trong khu vực của bộ tộc Sauron, Mễ Hòa quan sát ba bộ tộc khác, bất ngờ là lại thấy rất nhiều gương mặt với đường nét của người phương Đông. Nhờ Anitta giải thích thì cô mới biết, trên hành tinh Soros này trừ bộ tộc Sauron ra thì còn có bộ tộc Jira, bộ tộc Park Hee và bộ tộc Takeda.
Mễ Hòa thử nhìn về phía bộ tộc Park Hee, phát hiện diện mạo của họ là kiểu gương mặt hơi phẳng và mắt hí, dù đã qua hơn năm trăm năm thì diện mạo của người Hàn Quốc cũng không thay đổi quá lớn nhỉ…
Về phần bộ tộc Takeda, vừa nghe tên này là cô đã biết họ là hậu duệ của người Nhật Bản rồi, đa phần bọn họ đều hơi lùn, ngũ quan gọn gàng, hơn nữa hành vi cũng rất nề nếp.
Dù là dòng họ gì thì ở hành tinh Soros này, mỗi bộ tộc đều có rất nhiều người sở hữu các bộ phận cơ thể bằng máy móc, nhưng đương nhiên số người thường không có các cơ quan bằng máy vẫn chiếm đa số hơn. Thậm chí màu da ở nơi này cũng khác nhau rất rõ, hôm qua Mễ Hòa thấy màu da của người dân bản xứ toàn màu vàng sẫm thì tưởng rằng người ở đây đều là màu da này, ai dè khi nhìn thấy người của bốn gia tộc lớn thì cô lại phát hiện da dẻ của họ đa phần đều trắng nõn.
Mễ Hòa hỏi Anitta về vấn đề này, cô ấy đáp: “Những người da vàng sẫm mà cậu thấy đa phần đều là nô lệ hết.”
Mễ Hòa sửng sốt, ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn như thế này mà vẫn còn có chế độ nô lệ ư?
Anitta cười giễu một tiếng, cô ấy đoán được mọi người đang thắc mắc cái gì cho nên giải thích: “Mỗi tộc trưởng đều sở hữu rất nhiều nô lệ để làm việc cho bọn họ, nếu không mấy cậu nghĩ ai là người đi canh tác trên ruộng thuốc lá?”
Đào Tử nói: “Thì có thể dùng người máy để gieo trồng mà, hiện giờ rất nhiều hành tinh nông nghiệp đều đã cơ giới hóa rồi.”
Anitta đáp: “Nếu nô lệ không có việc gì làm thì họ sẽ bắt đầu suy nghĩ vì sao người trong vũ trụ này đều được tự do như thế mà họ lại phải làm nô lệ. Vì tránh xảy ra tình huống này cho nên các tộc trưởng sẽ không chịu cơ giới hóa đâu.”
Mễ Hòa nói: “Nhưng như vậy thì tốc độ phát triển sẽ rất chậm, người dân sẽ rất nghèo mà.”
Anitta bảo: “Nghèo thì đúng là nghèo thật, nhưng bọn họ vô tri lắm, cho nên rất dễ thỏa mãn. Trong suy nghĩ của bọn họ, nếu họ là nô lệ của tộc trưởng thì bọn họ sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề sống còn, bởi vì tộc trưởng sẽ phát thuốc dinh dưỡng để nuôi sống bọn họ. Các cậu biết vì sao da của nô lệ đa phần đều có màu vàng sẫm không, ngoại trừ một lý do là vì phải phơi nắng nhiều khi canh tác thì một lý do khác là vì họ thích ăn rễ cây thuốc lá. Những nô lệ nào mà ăn rễ cây thuốc lá thì làn da sẽ dần thành màu vàng, nhưng vì món này khá ngọt lành cho nên dân bản xứ rất thích ăn.”
Mễ Hòa nói: “Nhưng da cậu đâu phải màu vàng đâu.”
Màu da của Anitta là màu vàng nâu nhạt, là màu da khỏe mạnh và đều màu do phơi nắng chứ không phải màu vàng sẫm như thế kia.
Anitta giải thích: “Lúc còn nhỏ tớ rất thích ăn rễ cây thuốc lá, bởi vì nó vừa no vừa ngọt, nhưng sau này khi gặp được chú Apu, chú ấy có lén dẫn tớ đi nhìn anh trai, lúc đó tớ mới biết thì ra trên đời này còn có những người khác ngoài tớ và đám trẻ nô lệ đang chạy tung tăng ngoài ruộng, bọn họ là những “người bề trên” thực thụ chứ hoàn toàn không giống bọn tớ.”