“Từ đó trở đi, tớ không bao giờ ăn rễ cây thuốc lá nữa, cho dù thường xuyên không cướp được thuốc dinh dưỡng và phải chịu đói thì tớ cũng nhất quyết không ăn chúng, bởi vì tớ nhớ rõ lời chú Apu nói, đó là “từ lúc được sinh ra, cháu đã khác bọn chú rồi”.”
“Cha tớ có tới chín mươi chín đứa con, nhưng không phải đứa nào cũng sống sót, mà ông ta cũng không ngó ngàng gì tới những đứa bé do các nô lệ sinh ra, cho nên tớ có rất nhiều anh chị em, nhưng đa phần họ đều trở thành nô lệ như mẹ mình, có điều do chung huyết thống nên trong tương lai họ sẽ trở thành người giúp đỡ cho tộc trưởng.”
Trong lúc Anitta đang nói chuyện thì có hai người tương đối lớn tuổi đến chào hỏi cô ấy, làn da của họ cũng có màu vàng sẫm, nhưng khi cười lên lại rất rạng rỡ, đây cũng là những người dân bản xứ chân chất như Hoan Hoan và Sonny.
Anitta nhẹ giọng nói: "Đó là người anh thứ tám mươi và em gái thứ chín mươi hai của tớ."
Đám Mễ Hòa đều im lặng, Đào Tử nói: "Vì sao có người có bộ phận bằng máy móc mà có người lại không có thế?"
Anitta nói: "Chỉ có những ai vượt qua được cuộc thử thách ở tuổi mười ba thì mới có thể trở thành dũng sĩ của Soros, ở hành tinh này, khi cậu trở thành dũng sĩ cũng đồng nghĩa với việc cậu có địa vị cao hơn mọi người, đó là một loại vinh quang."
"Mà những người không có lòng can đảm để tham gia cuộc thử thách trên hành tinh hoang vu cũng tương đương với việc họ cam lòng với cuộc sống tầm thường và trở thành nô lệ."
Anitta cười khẩy một tiếng, mỉa mai nói: "Các nô lệ có thể được ăn no, có được việc làm và sinh hoạt ổn định, ngoài ra vì bọn họ là vật sở hữu riêng của tộc trưởng cho nên không ai có vòng tay gắn thiết bị đầu cuối cả, nhưng dù là thế thì họ vẫn rất vui vẻ, cũng rất dễ thỏa mãn."
Mễ Hòa nhìn những chàng trai cô gái đang khiêu vũ quanh lửa trại, có mấy chàng trai đang tỏ tình với các cô gái, ai nấy đều cười giòn giã, ánh lửa soi sáng nụ cười rạng ngời của họ, nếu không phải đã biết họ là nô lệ từ trước thì nhìn qua bọn họ cũng không khác gì những công dân bình thường cả.
Đúng lúc này, có một người khoác lông chim bói cá đi lên bục cao giữa quảng trường, người này vừa đi lên thì mọi người lập tức im lặng hết. Người này bắt đầu hát một bài hát với âm điệu trầm lắng, sau đó bắt đầu nhảy một vũ điệu kỳ quái theo tiếng ca của mình.
Các chàng trai và cô gái bên dưới cũng bắt đầu nhảy theo người đó, ai nấy đều rất nghiêm túc, Mễ Hòa cảm thấy chuyện này khá giống một nghi thức cúng tế gì đó. Sau khi nhảy xong thì người nọ ném xấp lá thuốc lá năm màu trong tay vào chậu than.
Chậu than chợt bùng lên một ngọn lửa cao tận mấy mét, mọi người kinh ngạc kêu ra tiếng, sau đó thầy tế bắt đầu đọc một bài văn tế thần bí mà không ai hiểu được, chờ khi ánh lửa dần dịu đi, một mùi khói ngòn ngọt bắt đầu lan ra khắp bốn phía.
Ngay sau đó, mọi người đứng dậy đi tới bên lửa trại để nướng lá thuốc lá, mùi hương ngọt ngào của nó bao phủ cả Soros, mọi người hưởng thụ khói thuốc trong không khí, dường như đang cầu mong năm nay lại là một năm bội thu.
Trống to ở quanh đó được gõ vang, bắt đầu có người nhảy theo nhịp trống, những chàng trai cô gái vừa im tiếng ban nãy giờ lại hoạt bát hẳn lên.
Đào Tử cũng bị cuốn theo niềm vui đó, thế là bắt đầu kéo mọi người đi khiêu vũ, Hoan Hoan và Sonny vui vẻ nhảy nhót, thậm chí Hoan Hoan còn kéo Mễ Hòa theo. Mễ Hòa cũng bị nụ cười của cô ấy làm cho vui lây, bởi vậy cô không nỡ chối từ, cứ thế đi theo cô ấy nhảy múa.
Mễ Hòa hòa mình nhảy theo những chàng trai cô gái người Soros, điệu múa của bọn họ rất phóng khoáng, hoàn toàn buông thả bản thân mình. Nói thật thì Mễ Hòa không giỏi khiêu vũ cho lắm, những lần khiêu vũ trước đó cô đều học hỏi theo Freddy, lần này thì cô theo Hoan Hoan, cô ấy đang giúp Mễ Hòa nhảy vũ điệu của nơi này.
Áo choàng và mái tóc dài của Mễ Hòa được làn gió nhuốm mùi thơm ngọt ngào thổi bay lên, hai lúm đồng tiền bên má càng làm cô thêm phần xinh đẹp đáng yêu, ánh lửa rọi lên làn da trắng nõn của Mễ Hòa khiến chúng trông trơn láng như được làm từ ngọc Dương Chi, sống lưng và phần cổ của cô tạo thành một đường cong hoàn mỹ như một chú thiên nga kiêu ngạo. Cô học theo Hoan Hoan lắc lư vòng eo, phần eo thon nhỏ nhắn đó làm người khác muốn xông lên ôm chặt lấy và chiếm hữu cô.
Đặc biệt là khi Mễ Hòa nhảy múa, chiếc váy bằng lá thuốc lá gần như không thể che được bất cứ thứ gì đó càng khiến đôi gò bồng đào của cô thêm thu hút, trong mắt những người dân bản xứ, những cô gái bôi màu đỏ lên ngực hay những cặp bưởi tưng tưng bên kia đều không quyến rũ bằng Mễ Hòa - người ăn mặc cũng khá kín mít.