Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354.

Chương 354. - Chương 354. -

Sau đó vẫn là Trung tá Dương xuống biển bắt cá lớn, dì Linda muốn tự mình làm cơm nhưng bị Mễ Hòa cản lại: “Hôm nay dì và cha là nhân vật chính, để cháu hiếu kính hai người, dì và cha cứ hưởng thụ thôi.”

Linda nghe xong thì hơi mỉm cười, khóe mắt có chút nếp nhăn, người phụ nữ này tuổi năm mươi ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn vẫn đang trong độ tuổi phong nhã hào hoa. Trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng được an ủi, bà ta lựa chọn Trung tá Dương, cho dù là con người ông ấy hay con cái đều là một lựa chọn vô cùng chính xác.

Nhưng khi bà ta nhớ lại dáng vẻ lúc nãy Mộc Thần nhìn Mễ Hòa, trong lòng lại thở dài một hơi. Bây giờ bà ta cũng không biết năm đó bản thân khuyên Mộc Thần như vậy là đúng hay sai? Có điều bây giờ xem ra Mễ Hòa đối với Mộc Thần không còn như khi hồi nhỏ nữa. Haiz, chuyện của người trẻ tuổi bà ta cũng không thể tham gia vào.

Mễ Hòa không biết suy nghĩ của Linda, cô toàn tâm toàn ý ở trong bếp chuẩn bị cơm tối. Do bọn họ có mời một ít người quen ở căn cứ, cho nên cô chuẩn bị khá nhiều, lẩu cá này, sủi cảo cá này, thịt viên chiên các kiểu… Tuy rằng cá ở biển sâu đã biến dị nhưng vị cá cũng không thay đổi, không giống với các loại động vật trên mặt đất, không chỉ bị biến dị mà hương vị cũng đã bị thay đổi.

Buổi tiệc tổ chức vào buổi tối, hình ảnh ba chiều của Freddy cũng bắn ra, anh ở bên cạnh Mễ Hòa, dường như cũng cùng với mọi người tham gia buổi tiệc chúc mừng này.

Trung tá Dương uống khá nhiều chất gây ảo giác, hầu như là ai mời ông ấy cũng không từ chối, còn có lính nữ nói với ông ấy: “Cảm ơn sự chăm sóc trước kia của anh, cho dù là thân thể hay tinh thần!” Chọc cho mọi người cười ha hả.

Dì Linda hơi mỉm cười, sau đó trừng mắt liếc nhìn Trung tá Dương một cái. Ông ấy rụt đầu lại, đi tới ôm lấy bà ta, rồi lại ôm bà ta lên, nhỏ giọng nói gì đó bên tai bà ta, chọc cho dì Linda ngượng ngùng cười. Trung tá Dương ôm bà ta lên hôn liên tục, cũng chẳng rụt rè gì cả.

Mễ Hòa cảm thấy cha ruột mình đúng là nóng như lửa đốt, vô cùng nhiệt tình.

Mọi người nhìn cảnh này cũng thấy rất ngọt ngào. Ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, có thể gặp được được cặp vợ chồng ân ái đã là một việc vô cùng đáng chúc phúc, bởi vì thời đại này độc thân cũng chẳng có gì không tốt cả.

Sau đó, cao trào của bữa tiệc là khi Trung tá Dương bỗng nhiên lấy một cái nhẫn ra, là nhẫn kim cương, từ sau khi một vài thiên hà của Đế quốc đều phát hiện ra tinh cầu kim cương, thì loại đá quý ở năm trăm năm trước, vào thời đại này đã không còn đắt đỏ như thế nữa.

Rất nhiều tài nguyên khoáng sản trên Trái Đất gần như đã cạn kiệt hết cả, căn cứ của Trung tá Dương đóng quân ở đây còn có nhiệm vụ bảo vệ tài nguyên khoáng sản nơi này, nhưng hiếm lắm lấy đi một chút, dùng làm đồ vật để sử dụng cũng không ai xem là chuyện lớn, chỉ cần không phải trộm bán ra ngoài thì mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ.

Như chiếc nhẫn mà Trung tá Dương lấy ra cũng chỉ tầm một cara mà thôi, hơn nữa thiết kế thô sơ, nếu không phải hình dáng của nó trông giống như nhẫn kim cương thì chẳng ai đoán được đây là nhẫn kim cương cả.

Sau đó Trung tá Dương thẹn thùng nói: “Mỗi buổi tối anh đều lấy dao laser tự mài lấy, thiết kế không được tốt lắm.”

Dì Linda nghe vậy cũng không để bụng chuyện cái nhẫn đẹp hay xấu, bọn họ tầm này tuổi rồi, tấm lòng mới là chuyện quan trọng nhất.

Trung tá Dương nói: “Linda, chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, thật ra trước kia khi anh mượn vũ khí của em đã xem trọng em rồi, cảm thấy em rất tuyệt vời, anh rất thích người phụ nữ mạnh mẽ như em.”

Ông ấy nói: “Sau này chúng ta ở bên nhau, chờ tầm hai mươi, ba mươi năm nữa, khi anh về hưu rồi, chúng ta có thể chu du vũ trụ. Nếu em vẫn muốn có con, chúng ta cũng có thể nuôi nấng một đứa.”

Dì Linda đỏ mặt, nhưng vẫn dựa đầu vào vai Trung tá Dương, hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được.”

Sau đó mọi người đều giơ ly chứa chất gây ảo giác của mình lên, lại lần nữa chúc phúc bọn họ.

Mễ Hòa nhìn cha mình vui mừng ôm Linda cười vang với mọi người, trong lòng cô cũng vui mừng thay cho cha, cảm thấy ông ấy đã tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình rồi!

Lúc này Mễ Hòa nhìn qua phía Freddy, hơi hơi mỉm cười, cô cũng tìm được hạnh phúc thuộc về cô rồi!

Freddy ở trong ảnh ba chiều ôm lấy cô, nghiêng người hôn lên trán cô.

Sau khi Trung tá Dương kết hôn thì còn có thời gian nghỉ kết hôn, hiếm khi có thể ra ngoài chơi một lần, Trung tá Dương và dì Linda quyết định tới Lapra chơi. Hai người bọn họ một hai cứ đòi Mễ Hòa đi cùng, nhưng cô không muốn, cha và dì đi hưởng tuần trăng mật, con cái như cô đi cùng không khác gì bóng đèn!

Cô dùng lý do chính đáng để từ chối, nói bản thân muốn ở nhà học tập, chơi với chim Diệu Âm: “Cha và dì đi chơi vui vẻ, con không đi đâu.” Trung tá Dương lại khuyên cô vài lần, Mễ Hòa rất kiên định từ chối, sau đó hai người họ tự mình đi rồi.

Trước khi đi Trung tá Dương còn vô cùng không yên tâm, dặn dò cô rất nhiều lần, còn nói: “Con đừng quên bắt sâu cho Âm Âm ăn, Âm Âm đang độ tuổi học vồ mồi đấy.”

Mễ Hòa nghĩ thầm bây giờ nó ú như thế rồi, làm gì còn bay lên được mà học vồ mồi cơ chứ…

Bình Luận (0)
Comment