Sau đó Mễ Hoà nói muốn trở về trường trước hai ngày với Trung tá Dương, lấy cớ là đã hẹn các bạn học tổ chức một buổi tụ tập nhỏ. Trung tá Dương rất mất mát, nhưng hiện tại ông ấy đang trong quá trình tân hôn ngọt ngào, ôm bảo bối Mật Đường trong chốc lát thì sự chú ý đã bị hấp dẫn bởi cô vợ mới cưới, hiện giờ mỗi ngày ông ấy đều muốn ôm Linda về lại phòng, không muốn nói thêm câu nào.
Mễ Hoà nhìn cửa phòng của cha ruột đóng lại, cảm thấy cha mình đúng là trâu bò, không hổ danh là người đàn ông độc thân nổi tiếng của căn cứ, dì Linda vất vả rồi.
Nhưng mà mấy ngày nay cô cũng đã hiểu thêm rất nhiều chuyện nam nữ, dù sao mỗi ngày cô và Freddy cũng gần như dính vào nhau, các loại chuyện thân mật cũng đều làm hết rồi. Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, Mễ Hoà đều đỏ bừng mặt.
Khi cô thu dọn hành lý xong, ôm theo chim Diệu Âm và chậu hoa được Trung tá Dương và dì Linda đưa đến trạm không gian sao Thổ, cô vẫy tay tạm biệt bọn họ, trong lòng còn hơi áy náy một chút vì nói dối cha ruột. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cha mình ôm dì Linda trở về, cô lại cảm thấy thật ra như vậy cũng khá tốt.
Cha đã chăm sóc cho cô nhiều năm như vậy, hiện tại ông ấy cũng nên có thời gian tự mình tận hưởng hạnh phúc. Tuy rằng cô cũng thấy hơi mất mát một xíu, bởi vì về sau, cô đã không còn là người quan trọng nhất trong cuộc đời cha nữa rồi.
Nhưng vào khoảnh khắc cửa phi thuyền đóng lại, cô bỗng nhiên bị một người ôm từ phía sau.
Hơi thở quen thuộc khiến cô lập tức mở miệng gọi người: “Anh Freddy?”
Vào khoảnh khắc đó, Mễ Hoà lại cảm thấy, có lẽ về sau cô sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh Freddy.
Freddy nói: “Mấy ngày không gặp, em có nhớ anh không?”
Mễ Hoà đáp: “Ngày hôm qua chúng ta còn gặp nhau trong thực tế ảo mà.” Anh còn ôm cô ngủ đó!
Freddy nói: “Xem ra em không quá nhớ anh nhỉ, anh nghĩ phải làm một số việc để đánh thức trí nhớ của em mới phải.” Nói xong, anh lập tức ấn cô lên trên vách tường phía sau, cố định cô ở trong lồng ngực mình, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cho đến khi hai người thở hổn hển, anh mới buông cô ra, thấp giọng nói: “Hiện tại, em có nhớ anh không?”
Mễ Hoà đỏ mặt, bên cạnh còn có người nhìn đó, anh lại trực tiếp như vậy! Ngay cả lỗ tai của cô cũng đỏ lên.
Freddy ôm bé rùa đen của anh trong lồng ngực, xoa mái tóc mềm mại của cô, càng cảm thấy dù thân mật như thế nào cũng không đủ.
Sau đó Mễ Hoà thấp giọng nói: “Em nhớ, rất nhớ anh.”
Freddy mỉm cười nhẹ, cực kỳ hài lòng.
Đây là lần thứ hai Mễ Hoà đến hành tinh Lapra, từ lần đầu tiên tới nơi này đã qua tám năm rồi, nhưng nơi này gần như không có biến hoá.
Ngay cả vị trí cửa khẩu ra vào hành tinh, nhận cần câu cá miễn phí cũng không thay đổi, hai người bọn họ rời phi thuyền, sau khi qua cửa khẩu, Freddy cầm hai cái cần câu, dẫn Mễ Hoà tìm chỗ gửi chim Diệu Âm và chậu hoa. Mễ Hoà còn rất lo lắng cho chim Diệu Âm, hỏi: “Gửi nó ở chỗ này không sao chứ?”
Freddy đảo mắt một cái, nhân viên phục vụ lập tức nói: “Chúng tôi cung cấp dịch vụ gửi vật còn sống, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chú chim này.” Bọn họ lại hứa hẹn thêm vài câu, Mễ Hoà mới yên tâm gửi chú chim lại nơi đó, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài chơi với Freddy.
Nhưng mà lần này bọn họ không trực tiếp ra bãi biển mà tới một căn biệt thự trước, Freddy nói: “Đây là biệt thự của nhà Collins ở Lapra, anh cố ý mượn Luke.” Mễ Hoà cũng không nghĩ nhiều, còn cảm thấy người máy giúp việc nhà đã dọn dẹp căn biệt thự rất sạch sẽ.
Freddy dẫn cô đến một căn phòng ngủ trống trải vô cùng lớn, thứ đầu tiên cô thấy được sau khi tiến vào phòng là một cái giường rất lớn, trong phòng còn có cửa sổ sát đất ngắm biển rộng màu vàng, đẩy cửa sổ đi ra bên ngoài sẽ thấy một cái ban công lớn, trên ban công còn có hai cái ghế nằm, có thể ngồi ở chỗ đó phơi nắng rồi ngắm biển rộng, vô cùng tận hưởng.
Nhưng mà khi Mễ Hoà nhìn thấy giường lớn vẫn đỏ mặt lên, ý tứ này hơi rõ ràng quá rồi… Cô lén nhìn lướt qua Freddy, Freddy cũng tự nhiên nhìn lại cô.
Tim Mễ Hoà đập nhanh hơn hai nhịp, cô đỏ mặt, cố gắng để bản thân không nghĩ nhiều. Bọn họ đã thân mật như thế rồi, thật ra cô cũng có chút mong chờ…
Nhưng nhìn dáng vẻ e thẹn ấy của cô, Freddy cực kỳ muốn đè cô xuống cái giường lớn mềm mại này ngay lập tức, nhưng mà anh vẫn khắc chế.
Bé rùa đen của anh xứng đáng nhận sự đối xử nghiêm túc nhất, trân trọng nhất thế giới này.
Anh kéo tủ quần áo, bên trong treo đủ loại quần áo, đều đã chuẩn bị xong hết cho cô. Mễ Hoà nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng rồi lại quở trách anh: “Anh Freddy đừng lãng phí tiền, cũng đừng tiêu tiền dưỡng lão lung tung, bình thường em cũng chẳng mặc được mấy bộ quần áo này đâu.” Ở trong trường học thì chỉ cần mặc đồng phục là được rồi, mua nhiều như vậy chính là lãng phí, dù trong lòng cô vẫn thấy ngọt ngào lắm.