Sau đó bọn họ vẫn mặc trang phục bảo hộ vào, đột nhiên Mễ Hòa hỏi anh: “Anh Freddy, vòng cổ ngọc lục bảo này anh lấy ở đâu thế?”
Freddy ở một bên vừa đẩy cần điều khiển tàu ngầm vừa không để ý nói: “Là mẹ anh để lại cho anh.”
Mễ Hòa còn chưa từng nghe thấy anh nhắc tới mẹ bao giờ, nhưng mà những lời này của anh là có ý gì?
“Cha và mẹ anh ly hôn sao?” Mấy chuyện như ly hôn thế này ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn căn bản không phải vấn đề gì cả, cho nên suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mễ Hòa là như thế.
Freddy nói: “Bà ấy mất từ khi anh còn nhỏ, đây là món trang sức khi còn sống mẹ anh rất thích, để lại cho anh làm vật tưởng nhớ.”
Chính vì thế Mễ Hòa mới biết món đồ này quý giá tới thế nào, tuy rằng cô biết anh Freddy thích mình từ lâu rồi, nhưng từ lúc đó anh đã quý trọng cô như thế khiến trong lòng cô rất ấm áp. Mễ Hòa chủ động lại gần, ôm lấy eo Freddy, sau đó nhón chân hôn lên mặt anh một chút.
Freddy vô cùng bất mãn nói: “Em muốn hôn thì phải mặt đối mặt mới hôn đúng chỗ được chứ?” Nói xong, một tay anh kéo cô vào lòng sau đó làm nụ hôn sâu thêm.
Những người yêu nhau khi gặp mặt luôn nóng bỏng như thế,
Sau đó bọn họ bắt cá trong biển sâu. Mễ Hòa làm trước một ít sủi cảo, buổi tối thì làm cho anh một bữa tiệc cá lớn, để Freddy ăn no nê thỏa mãn vô cùng.
Tới buổi tối, Mễ Hòa cho Freddy ngủ ở salon phòng khách, dáng vẻ anh vô cùng mất mát nói: “Anh chỉ muốn ôm em, chỉ ôm…”
Mễ Hòa nói: “Kẻ lừa đảo nhà anh toàn lừa em thôi.” Tới khi đó chắc chắn anh sẽ động tay động chân.
Freddy nói: “Chúng ta đã hai mươi tám ngày không gặp nhau, anh rất nhớ em.”
Mễ Hòa nghe giọng nói nghiêm túc của anh thì lập tức thấy mềm lòng, sau đó cô nói: “Vậy cho anh ôm em, nhưng không được phép cởi quần áo của em.”
Freddy mỉm cười, gật đầu, có điều lúc đi ngủ, anh lại vừa đi vừa cởi áo, để lộ bộ ngực trần. Mễ Hòa lập tức hỏi: “Anh, sao anh lại cởi quần áo?”
Freddy nói: “Anh cởi đồ của anh, cũng không có cởi đồ của em.”
Mễ Hòa hừ một tiếng, lấy gối ôm chắn giữa hai người với ý định ngăn cản anh một chút. Nhưng sau khi lên giường rồi, chen chen chúc chúc một hồi, không biết từ lúc nào cô bị anh hôn tới trời đất quay cuồng, sau đó cũng chẳng biết đã bị anh ôm vào lòng từ lúc nào, có điều anh vẫn còn nương tay, không cởi sạch đồ của cô.
Bởi vì anh biết nếu cởi nữa thì chắc chắn anh sẽ không nhịn được, thật ra thì bản thân anh cũng không biết anh còn có thể kiềm chế bao lâu nữa.
Sự xuất hiện của Freddy khiến Mễ Hòa cảm thấy kỳ nghỉ này vô cùng tốt đẹp. Nhân lúc Trung tá Dương không có ở nhà, hai người bọn họ điên cuồng chơi đùa trên Trái Đất.
Có điều do Freddy lén xuất hiện ở đây cho nên mỗi lần ra vào căn cứ đều phải cẩn thận không để mọi người thấy. Anh còn cố ý mang theo áo tàng hình pixel, mỗi lần đi ra ngoài anh đều khoác nó vào, trong camera giám sát căn bản không thể thấy anh được.
Mễ Hòa lại lần nữa nói: “Anh sớm có âm mưu rồi đúng không?” Trả lời cô là nụ cười tủm tỉm của Freddy.
Hai người họ ngoại trừ đi phơi nắng trên mặt đất, còn đi leo núi, cô thích nhất là xuống biển sâu chơi bởi vì có rất nhiều di tích văn hóa cổ đều đã bị biển sâu bao phủ.
Có một hôm, bọn họ thậm chí còn tìm được chỗ sâu năm nghìn mét dưới đáy biển, chỗ mà bọn họ đã từng bị cá lớn nuốt ấy, có điều đã không còn thấy con cá đâu nữa.
Freddy nói: “Chính ở chỗ này em đã ôm lấy anh.” Sau đó anh hỏi cô: “Có phải lúc đó em đã thích anh rồi không?”
Mễ Hòa nói: “Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, khi đó em cảm thấy anh rất đáng thương, cần có người an ủi cho nên mới đối xử với anh như anh trai em vậy.”
Cô đánh một loạt chữ trên thiết bị đầu cuối: “Ai mà ngờ anh lại là sói xám già có ý đồ xấu xa với em chứ!”
Chọc cho Freddy bật cười.
Khi ở bên cạnh bé rùa đen, số lần anh cười rộ lên nhiều hơn rất nhiều so với quá khứ.
Sau đó, Mễ Hòa lại một lần nữa ở chỗ này ôm lấy anh, ôm anh vào trong lòng mình.
Giống như năm đó vậy.
Lúc Freddy bị cô ôm lấy còn sửng sốt, ngay sau đó anh lại híp mắt lại.
Thật tốt biết bao.
Hạnh phúc đẹp đẽ như thế này sao anh có thể đành lòng buông tay?
Anh hy vọng biết bao nhiêu, thời gian có thể vĩnh viễn kéo dài mãi mãi.
Sau khi cả hai lên tàu ngầm, Freddy lại tháo mũ bảo hiểm của trang phục bảo hộ của cả hai xuống, anh nói: “Năm đó lúc em an ủi anh, anh cảm thấy, nếu muốn an ủi thì phải dùng phương thức của người trưởng thành mới đúng? Ôm một cái gì đó có phải quá ngây thơ rồi không…”
Mễ Hòa lập tức phản đối: “Anh là sói xám già! Lúc đó em thật sự nghiêm túc muốn an ủi anh đó!”
Freddy vừa hôn cô vừa nói: “Anh cũng rất nghiêm túc muốn được em an ủi!”
Tiếng nói của cả hai lại lần nữa bị sự nhiệt tình che lấp mất.
Vài ngày sau, Trung tá Dương đi hưởng tuần trăng mật đã về.
Những ngày tốt lành của Freddy cũng chấm dứt.
Hai người lưu luyến không rời phải tách nhau ra.
Bỗng nhiên anh nói với cô: “Hay chúng ta cũng tới Lapra du lịch đi?”
“Thăm lại chốn cũ, lần này, chỉ có hai người chúng ta thôi được không?”
Mễ Hòa nhìn dáng vẻ chờ mong của anh, lại nghĩ tới cô cũng sắp khai giảng rồi, có thể đi sớm trước mấy ngày thì nhỏ giọng đồng ý: “Được.”