Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361.

Chương 361. - Chương 361. -

Freddy đáp: “Bởi vì anh muốn em nhớ kỹ anh, nhớ rằng lần đầu tiên của em thuộc về anh.” Thật ra là do sự ích kỷ của riêng anh, vừa nghĩ tới ba bốn năm sau, khi anh đã qua đời, có lẽ cô sẽ gặp được người đàn ông khác, thì anh lại không nhịn được.

Mễ Hòa lại không nghĩ nhiều như vậy, cô tức giận há miệng cắn một phát lên cánh tay để trần của anh.

Kết quả là hai người lăn lộn tới lui, lại lăn thành một đoàn. Cô bị Freddy đè bên dưới, tưới tắm thêm lần nữa.

Lúc kỳ nghỉ sắp kết thúc, Mễ Hòa khẽ lẩm bẩm: “Lần này tới Lapra em còn chưa kịp tắm biển hay là dạo quanh bờ biển nữa nè.” Thế là Freddy lập tức nắm tay cô đi dạo trên bờ biển trắng, hai người mười ngón giao nhau, xung quanh chỉ có mỗi mình hò, ánh trăng bàng bạc rọi chiếu, khiến bóng họ đổ dài trên bãi cát.

Sau khi đi dạo xong, Freddy bảo: “Được rồi, tản bộ bên bờ biển xong rồi, chúng ta vào chủ đề chính đi.” Chủ đề chính của anh là tận hưởng “Sự Dịu Dàng Của Người” bên bờ cát trắng…

Điều này khiến Mễ Hòa xấu hổ vô cùng, vừa dập dìu trong làn sóng cực khoái, cô vừa ngượng ngùng đấm anh: “Đang ở ngoài đó, lỡ bị ai nhìn thấy thì…”

Freddy nói: “Không đâu, nơi này chỉ có hai chúng ta mà thôi.” Đây chính là thế giới riêng của họ.

Anh lại nói tiếp: “Ngay cả vệ tinh cũng bị che khuất rồi, không nhìn thấy chỗ này đâu.” Sao có thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của bé rùa đen nhà anh được chứ, dù là người máy cũng không được.

Kỳ nghỉ kết thúc, Mễ Hoà nhìn mình trước gương, cảm thấy mới có vài ngày mà dường như bản thân đã thay đổi rất nhiều. Nhìn làn da căng bóng cũng như cảm giác đằm thắm vô thức tỏa ra từ người mình, Mễ Hòa bỗng thấy hơi xấu hổ, thậm chí không dám nhìn tiếp nữa. Dưới sự chăm chỉ lạ thường của anh Freddy, cô có cảm giác sự thay đổi từ thiếu nữ thành phụ nữ của mình quá ư rõ ràng...

Thậm chí, Freddy còn tiếc nuối nói: “Ước gì kỳ nghỉ có thể dài hơn một chút.”

Mễ Hòa lầm bầm trong miệng, dù được nghỉ thêm vài ngày thật thì cô cũng chẳng có cơ hội rời giường. Nghĩ tới đây, cô khẽ trừng mắt lườm anh một cái, sau đó quay mặt làm lơ, ra vẻ hờn dỗi.

Freddy yêu chết đi được dáng vẻ trợn trừng đôi mắt xinh đẹp rồi còn phồng má giận dỗi của cô nên không kiềm được mà ôm mặt cô rồi hôn lên, Mễ Hòa thẹn quá hóa giận: “Tại sao anh lại hôn em nữa?” Đã nói là cô muốn về trường rồi mà!!

Freddy đáo: “Thật muốn cất em vào túi, mang theo bên người mà.”

Mễ Hòa lập tức buông lời khinh bỉ: “Anh mà mang em theo bên người thì chắc ngày nào em cũng bị làm quá. Anh Freddy lúc nào cũng nứng cả!”

Freddy nghiêm túc đính chính: “Không phải lúc nào cũng hứng, là kể từ khi gặp em anh mới điên cuồng như vậy, chỉ muốn xé quần áo của em mọi lúc mọi nơi, hòa tan em vào cơ thể anh.” Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến mặt Mễ Hòa đỏ bừng, cô vội quay đi chỗ khác, nói: “Đồ sói già biến thái!!”

Freddy ôm cô vào lòng: “Và cũng là sói già biến thái yêu em nhất.”

Nghe anh nói yêu mình, trong lòng Mễ Hòa cảm thấy vô cùng ngọt ngào, khóe miệng bất giác cong lên. Cô cười rộ lên, cúi đầu thấp giọng nói: “Em cũng yêu anh lắm, anh Freddy.”

Bộ dạng thẹn thùng, chiếc cổ mềm mại, vành tai hồng hồng, và cả mái tóc suôn mượt xõa vai… Freddy cảm thấy chỗ nào trên người bé rùa đen của mình cũng thật dễ thương.

Khi Mễ Hòa trở lại ký túc xá, thành viên của nhóm nhỏ lười biếng cũng quay lại. Đào Tử vừa nhìn thấy Mễ Hòa thì lập tức chặc lưỡi hai cái, đưa mắt quét khắp người cô từ trên xuống dưới rồi bảo: “Bé Mễ Hòa trông lạ quá nha!”

Thậm chí, cậu ấy còn kề sát mũi vào người Mễ Hòa ngửi vài hơi, lại nói: “Trên người cậu toàn mùi của thầy Collins không nè.” Sau đó còn trêu Mễ Hòa: “Nhìn là biết hai người hạnh f*ck cỡ nào rồi!”

Nghe vậy, Anitta cũng quay sang, nhìn vầng hào quang thiếu nữ chìm đắm trong tình yêu tỏa ra quanh người Mễ Hòa, cô ấy buồn bực nói: “Bất cẩn một cái là bị chim bói cá cướp mất cây thuốc lá rồi*!” Những lời này khiến Đào Tử cười to, nói: “Thầy Collins cũng đâu phải chim bói cá, nếu muốn so sánh thì hẳn là thầy ấy cũng phải mạnh mẽ như khủng long thời tiền sử ấy.”

(*Tương tự hoa nhà cắm bãi phân trâu, heo củng cải trắng)

Anitta buồn bực đáp: “Kệ, tóm lại ai cướp mất bé Mễ Hòa cũng đều đáng ghét hết.” Sau đó bèn quay sang nói với cô: “Nếu sau này cậu không muốn ở cùng thầy nữa nhất định phải tới tìm tớ, tớ sẽ chờ cậu.”

Đợi tới hôm sau, khi lên lớp, những lời này đã được Đào Tử chuyển lại không sót một chữ cho Dương Âm nghe. Dương Âm liếc nhìn Anitta và hét lên bằng giọng the thé: “Ani…”

Bình Luận (0)
Comment