Luke nói: “Những quả cầu do bọn săn bắt thả ra gọi là bẫy lưu huỳnh, những quả cầu này có thể ngưng tụ lưu huỳnh và hơi nước trong không khí, giả làm bóng lưu huỳnh mà con sứa thích ăn nhất để thu hút con sứa tới ăn, nhưng khi con sứa đến gần thì nó sẽ cướp đi đôi mắt của con sứa, con sứa mất đi đôi mắt sẽ mất đi phương hướng và chỉ có thể rơi từ trên không xuống mất mạng.”
Anh ấy nói: “Do đó, số lượng sứa Papanilla đang ngày càng suy giảm và đá quý cũng ngày càng đắt đỏ.”
Anh ấy nói tiếp: “Kỳ động dục của loài sứa sắp đến rồi, cho nên bọn săn bắt này sẽ ngày càng lộng hành hung hăng! Nhưng bọn họ đã gặp phải anh, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào!” Anh Luke vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt khát máu, giống như lúc anh ấy giết chết bọn hải tặc trên tàu vũ trụ, tàn nhẫn một cách hăng máu.
Nhưng lúc này Mễ Hòa rất ủng hộ anh ấy, bọn săn trộm này thật sự quá tàn nhẫn. Phúc lợi mà Đế Quốc dành cho cư dân đã rất tốt rồi, chỉ cần ra ngoài làm việc là có thể tự nuôi sống bản thân, hoàn toàn không cần phải bí quá hóa liều ra săn trộm. Bọn săn trộm này đều những kẻ xấu xa.
Luke lại dẫn họ đi tìm những cái bẫy tròn ở khắp nơi trong tầng mây, đột nhiên họ nghe thấy một tiếng “be be” rất chói tai, đó là một tiếng kêu rất đau đớn.
Tàu vũ trụ nhanh chóng bay theo hướng sóng âm. Sau khi bay vào trong tầng mây thì họ phát hiện một cái bẫy đang đưa một đôi tay robot dài ra cứa về phía con sứa nhỏ, và sự phản kháng dữ dội của con sứa nhỏ này đã khiến cánh tay robot vung qua vung lại.
Lúc này, họ bỗng nhiên nhìn thấy cái bẫy đó bốc cháy, sau đó thì thấy cái bẫy đó phát ra một tiếng “bùm” ngay trước mặt họ, không ngờ cái bẫy đó lại phát nổ! Còn con sứa nhỏ đó cũng bị dư âm của vụ nổ thổi bay ra ngoài, rơi xuống tầng đối lưu bên dưới.
Luke vội vàng ra lệnh cho tàu vũ trụ đuổi theo, bắn một chiếc lưới đánh bắt khổng lồ ra và vớt nó lên từ trong không trung, sau đó đưa vào trong tàu vũ trụ.
Do đó, đám người Mễ Hòa có thể quan sát được một con sứa Papanilla trong cự ly gần.
Nó dài khoảng hai mét, cơ thể trong suốt, trong cơ thể ngập tràn chất lỏng màu bạc và phát ra tia sáng nhẹ, nó có ba mươi đến bốn mươi cái xúc tu, những xúc tu này vẫn đang co giật trong không trung, và con mắt quý giá của nó đang nằm trên đỉnh đầu của nó, hơn nữa chỉ có một viên.
Con sứa nhỏ này vẫn bị thương bởi cái bẫy, trên đầu của nó xuất hiện một vết thương và máu bạc từ bên trong chảy ra. Đây là lần đầu tiên Luke và những người khác gặp phải một con sứa bị thương mà vẫn còn sống, họ tay chân luống cuống phun dung dịch băng bó vết thương cho nó, không ngờ loại băng bó vết thương này cũng có tác dụng với loài sứa, nó tạm thời đã được cầm máu.
Con sứa nhỏ đó mở mắt ra. Khi nó mở mắt ra, Mễ Hòa cảm thấy đá quý Papanilla thực sự không đẹp bằng những con mắt còn mọc trên cơ thể loài sứa. Con mắt to long lanh kia, giống như thạch anh tím ngâm trong nước vậy, phát ra ánh sáng long lanh và dịu dàng đến thế.
Con sứa nhỏ hết hồn khi nhìn thấy nhiều con người như vậy, bởi vì nó chớp mắt nhiều, thậm chí còn phát ra tiếng “be be” nhỏ nhẹ, nghe vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn. Xúc tu của nó cử động, cuộn lại, nó hơi sợ, vì nó không biết những con người này muốn làm gì, nó thậm chí cũng không dám tấn công họ.
Sau đó, Luke lấy máy ngưng tụ không khí ra làm vài quả bóng lưu huỳnh, thế là Mễ Hòa nhìn thấy một quả cầu tụ tập hơi nước, lưu huỳnh và carbon dioxide xuất hiện trong lòng bàn tay của anh Luke, nó to bằng lòng bàn tay. Lúc này, phản ứng đầu tiên của Mễ Hòa là ngưng tụ ra nhiều lưu huỳnh như vậy, chẳng phải trang phục bảo hộ sẽ bị ăn mòn sao?
Nhưng rất rõ ràng, trang phục bảo hộ của quân đóng giữ cũng đã tính đến tình hình ở Kanpas, cho nên trang phục bảo hộ không bị ăn mòn. Con sứa nhỏ ngửi thấy mùi bóng lưu huỳnh, nó cẩn thận dùng xúc tu chạm vào tay của anh Luke, rồi cuộn bóng lưu huỳnh lại nhét vào mang dưới cái đầu to của nó.
Sau khi ăn bóng lưu huỳnh đó, Mễ Hòa cảm thấy vết thương trên đầu nó hình như đã lành lại một ít, bởi vì lượng máu bạc dưới lớp da trong suốt của nó hình như đã nhiều lên.
Luke tiếp tục cho nó ăn thêm vài quả bóng lưu huỳnh, nó cũng đưa xúc tu ra cuộn lấy quả bóng và ăn chúng. Sau đó, con mắt to lồi ra của con sứa nhỏ chớp vài cái, nó nhìn những người xung quanh rồi mới từ từ đưa những xúc tu trên người ra, ai cũng chạm nhẹ vào nó, như thể bày tỏ lòng tốt vậy.
Lúc này, Đào Tử cảm thán: “Trong hệ Ngân Hà, loài người quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất.”
Nhìn thấy con sứa nhỏ mềm mại ngoan ngoãn, mọi người đều im lặng.