Sau khi ăn liên tục vài quả bóng lưu huỳnh thì bé sứa con có vẻ khỏe hơn một ít, cũng hoạt bát hơn hẳn, nó nhìn mọi người rồi mềm giọng kêu “be~” một tiếng.
Đột nhiên Mễ Hòa có ảo giác rằng đây không phải sứa mà là một chú cừu con đáng yêu, thậm chí còn duỗi tay thử sờ nó.
Lúc mới bị sờ, bé sứa con hơi giật giật mấy cái xúc tua, sau đó nó dùng một chiếc xúc tua trườn lên tay của Mễ Hòa, quấn lấy quả bóng lưu huỳnh trong tay cô rồi nhét vào trong miệng.
Mọi người cũng đi tới đút cho nó ăn, ai cũng tranh thủ vuốt ve nó, tuy cả đám đều mặc đồ trang phục bảo hộ dày cộm nhưng vẫn có thể cảm giác được sự trơn trượt khi sờ lên người nó, hơn nữa sau khi sờ xong trên phần tay của trang phục bảo hộ sẽ có dính một lớp gì đó màu bạc, Mễ Hòa cảm thấy thực thần kỳ.
Kế đó bé sứa con đã khỏe hơn nhiều, nhưng thân thể nó bị vụ nổ ảnh hưởng cho nên đã để lại một vết sẹo màu đen, thoạt nhìn có hơi ảnh hưởng đến bộ dáng đáng yêu của nó.
Mễ Hòa cười ha hả an ủi mọi người: “Có cái này cũng hay mà, sau này nếu gặp lại thì chúng ta có thể dễ dàng nhận ra nó hơn!”
Đào Tử nghe xong cũng gật đầu, Dương Âm nói: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó đi.”
Anitta nhanh nhảu nói: “Tớ thấy tên Tiểu Hắc là chuẩn bài luôn đó.”
Cứ như vậy, bé sứa con đã được đặt một cái tên vô cùng “lúa”: Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cũng không biết chỉ trong thời gian ngắn mà mọi người đều rất thích nó, trước khi đi, mọi người còn làm rất nhiều bóng lưu huỳnh cho nó. Tiểu Hắc ăn không hết, nhưng nó rất tham lam, thế là dùng xúc tua cuốn lấy chúng rồi bơi về phía bầu trời, sau đó kêu “be be” nhiều lần, có lẽ là đang gọi bầy.
Không bao lâu sau, Mễ Hòa đã thấy vài con sứa nhỏ bay ra từ sau đám mây, Tiểu Hắc lấy bóng lưu huỳnh mà mọi người cho mình ra để chia sẻ cho các bạn của nó. Đàn sứa dần khuất sau làn mây, đám Mễ Hòa không còn thấy bóng dáng của chúng nữa.
Đào Tử nói: “Mong là chúng ta có thể gặp lại Tiểu Hắc.” Mọi người đều gật đầu và kết thúc hoạt động hôm nay.
Chờ sau khi trở về, Luke đã phổ cập cho họ một số thường thức, chẳng hạn như vì cực Nam và cực Bắc của Kanpas là điểm kết thúc của vòng khí lưu trong tầng đối lưu nên hằng năm đều có xuất hiện lốc xoáy, bởi vậy đến tận bây giờ cũng chưa có ai đến thăm dò nơi đó cả.
Mà khu vực yên tĩnh - nơi đàn sứa sống - thì nằm ở bên cạnh vùng lốc xoáy, nó xen giữa lốc xoáy và vòng khí lưu trong tầng đối lưu, là nơi tương đối yên tĩnh và cũng là nơi có khung cảnh đẹp nhất ở hành tinh Kanpas.
Đám Mễ Hòa về tới tàu bong bóng Duy Dương, Luke nói: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mọi người nghe thế thì ai về phòng nấy.
Freddy đi theo Mễ Hòa, sau khi vào phòng, vì muốn bù đắp lại sự thiếu hụt của ngày hôm qua cho nên anh lập tức đè cô lên giường hôn tới tấp. Mễ Hòa không còn biết đâu là Đông Tây Nam Bắc nữa, động tác phản kháng cũng yếu dần.
Công nghệ đen “Sự Dịu Dàng Của Người” lại được tái xuất giang hồ và phát huy công dụng của nó.
Đêm hôm đó, người không về phòng mình không chỉ có một mình Freddy, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau Anitta cũng đi ra từ trong phòng của Dương Âm. Cô ấy đang tính lén lút về phòng, nhưng xui một cái là Đào Tử đã tỉnh, nhìn thấy cảnh này, Đào Tử nhìn cô ấy rồi cười gian.
Lúc cả bọn ăn sáng, Đào Tử còn cố tình dùng chuyện này trêu Dương Âm, thậm chí còn hỏi cậu ấy: “Nè nè, buổi tối khi hai cậu “vờn” nhau, cậu dùng bộ dạng thật hay là bộ dạng này thế?” Dương Âm nghe xong suýt nữa đã sặc thuốc dinh dưỡng.
Anitta thì ngược lại, cô ấy trả lời rất bình tĩnh: “Đương nhiên là bộ dạng thật rồi.” Nói xong thì ngẩng đầu nhìn mọi người: “Có phải mọi người ghen tị lắm đúng không?”
“Tớ thích nhất là khi vừa “làm” vừa nghe cậu ấy hát.” Anitta vẫn ung dung nói: “Hơn nữa chỉ hát cho một mình tớ nghe.”
Nghe Anitta nói như thế, mặt Dương Âm đỏ bừng, cậu ấy hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, Đào Tử thì rầu khỏi nói, vốn chỉ định trêu hai người họ thôi, ai biết tự dưng lại bị thồn cơm chó.
Mễ Hòa lén thảo luận với Freddy về Dương Âm, cô hâm mộ nói: “Công nghệ biến hình thành người khác này xịn ghê anh nhỉ?”
Freddy thản nhiên đáp: “Ừ.”
Mễ Hòa suy nghĩ: “Em cũng muốn tìm mua một thiết bị như vậy quá, biến thành một người khác cũng thú vị ghê chứ.”
Freddy nói: “Cậu ấy có lý do bất đắc dĩ nên mới phải ngụy trang.”
Mễ Hòa cũng hiểu chuyện này: "Đúng thế, dù gì cậu ấy cũng là ngôi sao ca nhạc lớn mà, người nổi tiếng mà đến trường học thì sẽ gây chú ý lắm. Mà nói thật, nếu ban đầu cậu ấy dùng bộ dáng thật của mình thì có lẽ chúng em đã không trở thành bạn với nhau rồi."
“Vì sao thế?”
Mễ Hòa nói: “Nếu cậu ấy dùng thân phận ngôi sao ca nhạc đi học thì sẽ có rất nhiều người bu đen bu đỏ xung quanh cậu ấy, tới lúc đó làm gì còn cơ hội cho bọn em nữa. Hơn nữa bọn em chỉ là người thường, bọn em và cậu ấy như thuộc hai thế giới khác nhau ấy.”
Freddy nói: “Nhưng bây giờ sau khi biết thân phận của cậu ấy thì bọn em vẫn rất thân thiết với nhau mà.”
Mễ Hòa đáp: “Cái đó là do bọn em đã là bạn bè từ trước rồi, hơn nữa cậu ấy có lý do chính đáng nên mới giấu, bọn em hiểu mà.”
Freddy nghe xong thì trầm tư suy nghĩ, không hề hỏi tiếp nữa.