Khi Mễ Hòa nhìn thấy Friedrich, phản ứng đầu tiên của cô là: Chẳng lẽ là người máy sinh lý sao?
Sau đó cô nhớ ra người máy sinh lý của cô được để trong phòng ngủ ở trường học.
Ngay sau đó cô nghĩ tới, đây chẳng lẽ là người máy sinh lý của Ngô Ngạn Tổ tương lai sao? Bởi vì anh Luke nói trong phòng anh ta có rất nhiều người máy sinh lý.
Có điều tất cả suy nghĩ này đều bị tiếng tim đập bên cạnh đánh vỡ hết.
Tiếng tim đập trầm ổn có lực như thế này, người máy sinh lý không có công năng bắt chước tiếng tim đập được.
Cho nên, đây là thật sao?
Hay là do ai giả trang vậy?
Giống như Dương Âm trang bị công nghệ đen trên người vậy, có khi nào người này bởi vì thích Hoàng tử cho nên mới giả thành dáng vẻ của anh không?
Người bình thường có thể giả trang thành dáng vẻ của Hoàng tử không nhỉ?
Cô nghĩ như vậy rồi muốn ngẩng đầu sờ sờ người bên cạnh, nhưng vẫn không thể nâng tay lên được. Không chỉ là vì cả người cô đều đau nhức mà là bởi vì cô không dám.
Quần áo bọn họ cái thì trải trên mặt đất, cái thì đắp lên người, khiến hai người họ vô cùng thân mật.
Cũng vô cùng quen thuộc.
Mễ Hòa ngơ ngẩn nhìn gương mặt của Friedrich, ánh mắt đánh giá tỉ mỉ.
Cuối cùng cô hơi hơi nhắm hai mắt lại.
Lúc Mễ Hòa lại lần nữa mở to hai mắt ra thì cô bắt đầu quan sát và đánh giá hang động bọn họ đang ở.
Bên trên cái hồ bảy màu là một hang động rộng hơn hai mét, ánh sáng mỏng manh chui vào trong hang động, chiếu lên mặt hồ khiến nó sáng lấp lánh, vô cùng mờ ảo.
Bên hồ rải rác những cục đá sáng lấp lóe, cô nhìn kỹ mới nhận ra đó là đá quý Papanilla, chúng nó nằm vương vãi khắp nơi bên cạnh hồ, ở đây cũng chẳng có ai cướp đoạt chúng nó.
Ở trên đỉnh đầu, đặc biệt là chỗ cửa động gần với hồ nước có mấy thứ trông giống như những bọc nước lớn đang xếp hàng từng tầng từng tầng một, những bọc nước đó còn phát ra ánh sáng lấp lóe khá nhỏ, hơn nữa, những lấp lóe đó lại còn chuyển động…
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Lúc này, bỗng nhiên người bên cạnh cô động đậy.
Anh tỉnh rồi.
Mễ Hòa tính nhắm mắt lại thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Anh nói: “Em tỉnh rồi à?” Giọng nói đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc như hơi thở của anh vậy.
Mễ Hòa nói: “Anh…” Cô mới nói xong thì Friedrich sờ sờ mặt mình, lúc này anh mới ý thức được trạng thái của bản thân. Anh thở dài một hơi, giống như thể có một bí mật nào đó sắp bị lộ ra ngoài. Nhưng lúc anh nhìn Mễ Hòa lại có chút khẩn trương, bởi vì cô có thể hiểu được cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt xanh của anh.
Anh nói: “Em đang thấy con người chân thật của anh, anh không phải Freddy Collins, anh là Friedrich von Otto, đã từng là Thái tử, bây giờ là Công tước Lapra, cũng là Hoàng tử của Đế Quốc.”
Mễ Hòa nhìn anh, ánh mắt không tốt lắm, sau đó cô cười khẽ: “Thế ra chúng ta phải làm quen lại một lần nữa nhỉ.”
Cô hỏi: “Em nên gọi anh là gì đây? Anh Freddy, hay là Hoàng tử điện hạ.”
Friedrich sử dụng giọng nói Mễ Hòa quen thuộc để nói: “Anh sẽ rất vui nếu em gọi anh là anh Freddy, chỉ là Freddy của một mình em.” Nói xong, anh ôm Mễ Hòa vào trong lòng.
Mễ Hòa không nói gì, thật ra vừa rồi, khi cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trên người anh, cô đã lờ mờ đoán được, chỉ là không dám đối mặt thôi. Cô thật sự không dám tin vào chuyện đó.
Cảm giác này không đáng tin chút nào, giống như thể rõ ràng cô ngủ với anh hàng xóm, thậm chí còn kích thích hơn cả khi tỉnh lại phát hiện ra người đó là Ngô Ngạn Tổ, bởi vì anh hàng xóm này lại biến thành một nhân vật mà cô không hề mong muốn, là người mà ở Đế Quốc này chỉ dưới một người, trên vạn người – Hoàng tử điện hạ.
Anh là một Hoàng tử thật sự, không phải kiểu Hoàng tử tự phong của mấy quốc gia nhỏ vài trăm người, cũng không phải Hoàng tử có thể dễ dàng thấy được trong các câu chuyện cổ tích, anh là một Hoàng tử chân chính.
Bạn có thể tưởng tượng cảnh tượng rằng bạn vừa mới ngủ dậy, trong lúc đang đánh răng rửa mặt, đầu tóc rối bời thì có một Hoàng tử của nước Anh gõ cửa nhà bạn, nghiêm túc cầu hôn với bạn!
Lúc đó, bạn sẽ vui mừng, sẽ cảm thấy hư vinh, sẽ cảm thấy thế giới thật kỳ diệu, bởi vì tất cả các cô gái trên thế giới này đều muốn gả cho Hoàng tử.
Nhưng mà, bạn thật sự dám nhận lời sao?
Bạn không phải là Công nương Kate, không phải người vì để trở thành Công nương mà từ nhỏ đã cố gắng phấn đấu trở thành người ưu tú ở mọi phương diện, bạn chỉ là một người bình thường, đầu tóc bù xù, là một người dân bình thường, vô cùng bình thường mà thôi.
Cho nên Mễ Hòa không nói gì cả.
Bởi vì cô đang quá rối bời.
Cô thích anh Freddy như thế, thích người sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôm chặt lấy cô, thích anh Freddy luôn dính lấy cô vào buổi tối… Thế nhưng mà, tất cả chỉ là giả dối.