Freddy thấy Mễ Hòa không nói gì, anh biết có thể cô đã bị chân tướng bỗng nhiên xuất hiện này làm cho sững sờ, cô cần thời gian để tiếp nhận mọi chuyện.
Mễ Hòa nghĩ nhiều chuyện rồi lại cảm thấy đau đầu, cô vươn tay muốn xoa bóp đầu mình rồi phát hiện ra bản thân chẳng còn mấy sức lực. Cô tự nói với bản thân rằng, cho dù thế nào, bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ về những chuyện này. Cô yếu ớt hỏi thăm đám người Anitta, nếu cô còn sống tức là bọn họ cũng đều sống sót cả, có đúng không?
Cô nhìn Friedrich bỗng trở nên vô cùng đẹp trai với ánh mắt đầy mong chờ, anh bỗng nhiên đẹp trai như thế thậm chí còn khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng khi anh cho cô một đáp án khẳng định, Mễ Hòa vẫn vui mừng nói: “Thật sự tốt quá rồi!”
Cô vẫn cảm thấy rất lạnh, không tự chủ được mà nhích gần lại anh, thân thể anh vẫn khá quen thuộc với cô. Friedrich nhanh chóng ôm lấy cô, cho cô nhiều hơi ấm hơn.
Tầm mắt Mễ Hòa chú ý tới những bọc nước lớn đang xếp hàng ở cửa động trên mặt hồ, thoạt nhìn giống như trứng vậy, cô hỏi: “Đó… Đó là gì?” Cô còn muốn hỏi sao chúng nó có thể sống sót, cùng với đây là đâu? Thế nhưng cô không nói ra thành lời, bởi vì cô lại lần nữa ngã vào trong bóng tối vô tận.
Cô đi trong bóng đêm rất lâu, rất lâu, giống như thể đi hết cả cuộc đời luôn vậy, lâu tới nỗi khiến cô nhớ tới quá khứ rất xa xăm kia, khi bản thân chỉ mới là một bào thai, cô cũng từng có ký ức tương tự thế này. Khi đó, thế giới cũng vô cùng tối tăm, cô lại còn nhớ rõ mọi chuyện của kiếp trước, giống như trước kia có thông tin cho rằng, tiềm thức của con người sẽ khi nhớ tất cả về bào thai của mình.
Cho nên, bây giờ cô đang ở trong tiềm thức sao?
Nhưng mà sau đó cô dần dần nghe thấy tiếng nói chuyện, có chút ồn ào, nhưng cũng khiến cô rất chờ mong. Tới tận khi cô tìm được tiếng nói, một tia sáng chiếu vào trong không gian tối tăm, đôi mắt nặng trĩu của Mễ Hòa cuối cùng cũng mở ra.
Rốt cuộc Mễ Hòa cũng tỉnh.
Người đầu tiên cô nhìn thấy là anh Freddy.
Khi Mễ Hòa nhìn thấy anh Freddy quen thuộc, cô cảm thấy trước đó chỉ là một giấc mơ kỳ quái mà thôi, cô gọi anh: “Anh Freddy…”
Freddy thấy Mễ Hòa tình lại thì vô cùng vui mừng, cô còn chưa từng thấy anh có cảm xúc lớn như thế bao giờ, anh ôm chặt lấy cô đang nằm trong cabin y tế.
Cái ôm ấm áp của anh Freddy khiến lòng cô an ổn, cho nên cái gì mà Hoàng tử hằm bà lằm trước đó đều chỉ là giấc mơ của cô thôi đúng không?
Luke ở bên ngoài phòng bệnh cũng lập tức chạy vào, thấy Mễ Hòa tỉnh dậy, anh ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, cảm tạ Thần chân lý của vũ trụ.”
Nhưng mà, Mễ Hòa không thấy đám Anitta và Đào Tử đâu cả, cô tranh thủ hỏi thăm về bọn họ thì biết được bọn họ đều đang điều trị trong cabin y tế. Cô hỏi: “Bọn họ đều có thể được điều trị tốt, đúng không?”
Freddy gật gật đầu: “Bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, em không cần lo đâu. Ngay cả Tiểu Hắc cũng đang ở trong cabin y tế để chữa trị mấy xúc tu bị cắt của nó.”
Lúc này Mễ Hòa mới hoàn toàn yên tâm, cô hỏi thăm lại chuyện đã xảy ra vào lúc đó: “Em nhớ rõ lúc đó tất cả mọi người đều bị rơi xuống dưới, sau đó đã có chuyện gì xảy ra, sao các anh tìm được bọn em?”
Freddy vừa tính nói thì Luke đã lên tiếng: “Cậu ấy nhìn thấy em rơi xuống thì giống như kẻ điên vậy, lập tức mở cửa phi thuyền rồi nhảy vào trong cơn lốc xoáy. Nhưng hai người may mắn, có một con sứa ở trong cơn lốc xoáy đã cứu hai người. Hơn nữa phi thuyền cũng đã được cải tạo qua, cộng thêm trước kia cậu ấy đã từng đi qua nơi khởi nguồn của sứa cho nên mới có thể tự bảo vệ tính mạng, nếu không để xem cậu ấy tìm em như thế nào?”
Luke lại nhịn không được nói: “Hai người đúng là thiếu suy nghĩ, đặc biệt là cậu đấy!” Anh ấy chỉ vào Freddy: “Cậu có biết là thân phận của cậu đại diện cho…” Anh ấy còn chưa nói xong Freddy đã cắt ngang: “Đừng nói nữa, nếu còn có lần sau thì tớ cũng vẫn sẽ làm như thế.”
Luke nhìn hai người bọn họ, hừ một tiếng rồi nói: “Được rồi, hai người cứ diễn cảnh tình thâm của mình đi, người ngoài như chúng tớ ngược lại đúng là xen vào việc người khác.”
Mễ Hòa tính khuyên anh Luke vài câu, nhưng cô lại nhìn thấy hốc mắt anh ấy đỏ ửng, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh Luke như vậy, có lẽ chuyện bọn họ đều gặp nạn nhất định đã khiến anh Luke rất nôn nóng, đi tìm bọn họ như phát điên luôn rồi!
Nghĩ như thế, Mễ Hòa lập tức cảm thấy rất áy náy, vốn dĩ cô không muốn trở thành gánh nặng của mọi người thế nhưng cuối cùng vẫn khiến mọi người vất vả, cô nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, đều do em cả.”
Anh Luke thở dài một hơi: “Cũng trách anh không suy nghĩ chu toàn, không nghĩ tới chuyện bọn em sẽ đụng độ với phi thuyền của đám trộm, là anh phỏng đoán tình huống sai lầm.”
Mễ Hòa nhanh chóng nói: “Đều do em mới đúng, nếu em ngoan ngoãn ở lại tàu bong bóng Duy Dương thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.”
Nói tới đây Luke lại nói: “Tàu bong bóng Duy Dương cũng không an toàn, tàu bong bóng Bắc bán cầu của bọn anh cũng bị đám săn trộm phá hủy.”