Mễ Hòa nói: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Freddy nói: “Tàu bong bóng Duy Dương Nam bán cầu.” Anh đang nói thì Thượng tá Arces xuất hiện, anh ta nhìn thấy Mễ Hòa đã tỉnh thì nói: “May mà cô đã tỉnh lại, nếu cô không tỉnh thì hai anh em nhà Collins đều phải lo lắng chết mất.”
Mễ Hòa nghe vậy trong lòng vừa thấy ấm áp cũng vừa áy náy, cô vừa định nói thì Thượng tá Arces bỗng nhiên kéo Luke lại rồi nói: “Được rồi, có chuyện gì thì lát nữa cậu nói sau, trước cứ trả chỗ này lại cho hai người bọn họ đi đã!”
Anh Luke nghe vậy thì do dự một lát rồi mới đi ra ngoài, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Tớ ở bên ngoài, có gì thì gọi tớ.”
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình Mễ Hòa và Freddy.
Cô nhìn anh, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì. Từ nhỏ cô đã thích tự lừa dối bản thân, kỹ năng này được luyện tập tới thành thục luôn rồi! Cô cõng mai rùa đen vừa nhát cáy vừa mềm yếu này sống rất nhiều năm.
Vừa rồi lúc mới tỉnh dậy cô còn tính lừa mình rằng lúc nãy chỉ là nằm mơ thôi, sao bạn trai cô có thể bỗng nhiên biến thành Hoàng tử chứ?
Nhưng mà thật ra bản thân cô cũng biết rằng, cái đó chỉ là cô lại lần nữa muốn rụt đầu vào trong mai rùa đen của mình mà thôi.
Mễ Hòa nhìn Freddy, cô cảm thấy vẫn là dáng vẻ bình thường này của anh trông thuận mắt hơn, cô nhìn quen rồi, dáng vẻ này mới đúng là anh Freddy dịu dàng mà cô thích.
Freddy kéo Mễ Hòa vào trong lòng, ôm lấy cô, anh gác đầu lên cổ cô, nhỏ giọng nói: “Thật tốt quá, em không sao cả…”
Mễ Hòa chỉ dịu dàng “Vâng” một tiếng.
Sau đó, cô lại nói: “Anh Freddy, rốt cuộc anh có thể nói cho em biết một chút, rốt cuộc anh và Hoàng tử có quan hệ thế nào vậy?”
Freddy ngồi ở bên cạnh Mễ Hòa, bắt đầu nói về những chuyện đã qua.
“Lý do mà anh phải ngụy trang thành một người định hướng bình thường là vì diện mạo thật của anh quá nổi bật, không thể trải nghiệm nhiều thứ, nhưng anh cho rằng, thân là người thừa kế tương lai của Đế Quốc, anh phải tự trải nghiệm cuộc sống của người bình thường thì mới có thể hiểu được tầm ảnh hưởng của những quyết định mà mình ban hành đối với bọn họ.”
“Tuy suy nghĩ này chỉ là một mệnh đề giả định, nhưng anh đã được hưởng thụ cảm giác tự do của một người định hướng bình thường, anh đã từng đến trường, từng có bạn học, không có ai đối xử đặc biệt với anh, không có phái nữ cố tình tiếp cận, cũng không có ai muốn đạt được ích lợi gì đó bằng cách lợi dụng anh.”
“Nói thật, anh rất thích cảm giác khi chỉ làm một người định hướng bình thường như vậy, cuộc sống như thế thật sự rất nhẹ nhàng, không có ngôi báu, không có Đế Quốc, không có những áp lực nặng trĩu đến nghẹt thở.”
“Thậm chí anh còn được gặp em.” Nói tới đây, anh nhìn về phía Mễ Hòa: "Lần đầu tiên anh gặp em, em chỉ là một cô bé mới mười hai tuổi.”
“Anh hoàn toàn không ngờ em sẽ chiếm một vị trí quan trọng như thế trong cuộc đời của anh, anh cũng không ngờ sẽ có lúc mình lại để cảm xúc lấn át lý trí như thế...” Nói xong, anh ôm lấy Mễ Hòa, nhưng lại không dám ôm quá chặt vì sợ làm đau vết thương của cô.
Anh nói: “Cuộc đời của anh luôn diễn ra một cách lý trí, từ nhỏ anh đã được dạy là phải suy nghĩ kỹ về hậu quả trong mọi tình huống, không được buông thả bản thân theo cảm tính, bởi vì bất kể một quyết định nào của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hàng tỉ người trong Đế Quốc, thậm chí là mạng sống của họ.”
“Nhưng khi nhảy xuống với em, đầu óc anh hoàn toàn không có tính toán xa vời gì cả, khi đó anh chỉ nghĩ, nếu có thể ở bên em vào phút cuối của cuộc đời thì cho dù có phải chết chung một chỗ thì anh cũng rất sẵn lòng.”
Mễ Hòa nghe xong những lời này thì đã khóc như mưa, Hoàng tử và người thường, sợ hãi và chênh lệch, những thứ này đã không còn quan trọng nữa, thậm chí việc anh từng lừa cô cũng không sao hết, anh vẫn là anh Freddy, là người luôn yêu cô, là người ôm cô và gọi cô là bé rùa đen, là người có thể cùng chết với cô khi cả hai gặp nguy hiểm.
Cô cũng ôm lấy Freddy: "Anh Freddy ơi...”
Freddy cúi đầu hôn cô, anh sợ làm đau cô cho nên không dám hôn quá mạnh, nhưng dù là thế thì môi lưỡi của họ cũng quấn riết lấy nhau không rời, thân mật mơn trớn đối phương.
Freddy còn nói: “Em cũng biết chuyện của anh từ giáo sư Doro rồi đó. Cho nên trừ việc anh không còn nhiều thời gian ở bên cạnh em thì anh cũng không thể cho em một đứa con được.”
Mễ Hòa nghe xong thì nói: “Em không quan trọng vấn đề đó, chỉ cần người đó là anh thì em không màng đến những thứ khác.”
Cô nói: “Anh còn nhớ những lời em đã từng nói với anh chứ, nếu em không được vui vẻ bên anh thì em sẽ hối hận cả đời, cho nên em không muốn nghĩ nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa em còn trẻ mà, em chưa muốn có con đâu.”