Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379.

Chương 379. - Chương 379. -

Freddy xoa đầu cô, khóe môi hơi nhếch lên, dù là giả vờ đáng thương hay cố chấp làm liều thì cô cũng chỉ có thể thuộc về anh.

Sau buổi tâm sự giãi bày nỗi lòng, Mễ Hòa cũng xóa bỏ được khúc mắc trong lòng, bắt đầu chấp nhận việc người yêu của mình từ một anh trai hàng xóm bình dị biến thành một Hoàng tử lấp lánh ánh vàng.

Tuy còn hơi không quen, nhưng cô đã dần thích nghi rồi, nhân lúc không có ai, Mễ Hòa nói: “Anh Freddy, anh biến về hình dạng thật cho em xem được không?”

Freddy nhấn lên cổ tay một cái, sau đó lập tức biến thành chàng Hoàng tử anh tuấn của Đế quốc.

Tuy Mễ Hòa đã từng thấy Dương Âm biến hình, nhưng khi tới lượt Freddy biến thành Hoàng tử - người đứng trên hàng tỉ người trong không gian ba chiều - cô vẫn không khỏi sững sờ, mãi đến khi Friedrich đi đến bên cạnh ôm cô vào lòng, Mễ Hòa mới đỏ mặt nói: "Tình huống bây giờ giống như em đang bị người khác ngoài anh Freddy ôm vậy...”

Fred nghe thế thì cười ha ha, bộ dạng của anh khi cười rất đẹp trai, mái tóc màu vàng kim như hòa làm một với ánh mặt trời, đôi mắt màu xanh lá đậm ngập tràn sức sống, ý cười trong mắt như gió xuân phơi phới, quả thật là đẹp trai tới mức làm Mễ Hòa suýt quên cả thở.

Mễ Hòa đỡ trán bảo: “Không được rồi, bạn trai đột nhiên đẹp trai như vậy làm em không quen tẹo nào.”

Fred hỏi: “Vậy anh ôm em nhiều một ít cho em quen dần nhé?”

Mễ Hòa nói: “Cứ như là đang mơ vậy anh ạ.”

Fred: “Sao thế?”

Mễ Hòa nói: “Khi còn nhỏ, mỗi khi đến ngày xây dựng đất nước thì em sẽ ngồi trước TV ba chiều để chờ anh xuất hiện, lúc ấy em đã từng nghĩ, sao trên đời lại có một chàng trai anh tuấn và ưu tú như vậy chứ, so với anh thì em cứ như hạt bụi vậy. Nhưng ai mà ngờ được, anh chàng đẹp trai giỏi giang năm đó lại trở thành bạn trai của em.”

“Cảm giác này giống như đang yên đang lành lại trúng được vé số giải hàng tỉ ấy, không chân thật chút nào.”

Fred nói: “Anh là thật mà, hơn nữa là người chỉ dành cho riêng mình em.” Nói xong, anh nắm bàn tay của Mễ Hòa luồn vào trong quần áo của mình, Mễ Hòa như bị phỏng, cô giật nảy mình: "Anh làm gì thế?” Ban ngày ban mặt, đang nói chuyện tự dưng lại cởi nút áo ra làm gì?

Fred ra vẻ thản nhiên: “Thì cho em cảm nhận được anh là thật chứ sao.” Anh kéo bàn tay của Mễ Hòa dán lên ngực mình, nơi đó truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ có lực. Mễ Hòa nghiêm túc cảm nhận, kết quả anh lại kéo tay cô xuống phía dưới, dùng giọng nói trầm trầm quyến rũ nói: “Nơi này cũng cần em cảm nhận sự tồn tại của nó nè.”

Mặt Mễ Hòa đỏ bừng, cô cảm thấy một người cao quý như Hoàng tử điện hạ mà đi nói những lời như thế thì thật kỳ lạ, nhưng đồng thời nó cũng làm cô có cảm giác quen thuộc, bởi vì anh Freddy vẫn luôn như thế...

Fred ghé sát vào tai của Mễ Hòa, cắn lên vành tai cô: "Chờ vết thương của em lành lại, anh sẽ không "bỏ qua" cho em đâu.”

Mễ Hòa hầm hừ hai tiếng: “Anh Freddy đúng là con sói già gian ác mà! Cho dù có biến thành Hoàng tử thì nội tâm cũng y như cũ!"

Fred nâng mặt Mễ Hòa lên rồi hôn nhẹ lên đó: “Bé ngốc, anh vốn là như thế thật mà, người lúc ở bên cạnh em mới là anh thật sự.”

Trong lòng Mễ Hòa ngọt như đổ mật, cũng cảm thấy yên tâm hơn không ít.

Cô hỏi anh: “Thiết bị biến thân của Dương Âm là khuyên tai, thế thiết bị của anh là cái gì?” Cô thử sờ lên cổ tay của anh, ban nãy anh sờ lên cổ tay xong mới biến lại thành hình dạng thật.

Fred chỉ vào một cái nút trên quần áo, anh gỡ nhẹ nó ra, cái nút này thoạt nhìn rất bình thường, có thể dính vào bất kỳ chỗ nào trên quần áo như một vật trang trí: "Là cái nút này đây.”

Mễ Hòa nói: “Thế nghĩa là lúc còn ở trên hành tinh Soros thì anh vẫn luôn mang theo cái nút này à, kể cả khi đang mặc váy thuốc lá ư?”

Fred nói: “Đúng thế, anh gắn nó ở bên hông.”

Mễ Hòa nói: “Anh thật gian xảo, lừa em lâu quá chừng.”

Fred hỏi: “Nếu anh nói thật cho em biết từ sớm thì em sẽ làm như thế nào?”

Mễ Hòa nghĩ nghĩ: “Nếu chúng ta còn chưa chính thức yêu nhau thì cho dù em có thích anh cách mấy thì em cũng sẽ chạy trốn thật xa, còn nếu hai ta đã ở bên nhau thì em sẽ không bỏ đi đâu, tuy ban đầu có hơi mất tự nhiên thật nhưng sao em nỡ bỏ anh mà đi chứ.”

Fred sờ đầu cô, nói: “Đồ ngốc.”

Bọn Anitta và Đào Tử cũng tỉnh lại, vết thương của họ dần khá hơn, chờ đến khi có thể đi lại là bọn họ bắt đầu tụm năm tụm ba lại chiêm ngưỡng bộ dáng bị phun đầy dung dịch băng bó vết thương của đối phương. Anitta chỉ vào Đào Tử rồi cười phá lên, bởi vì ngay cả những nếp nhăn trên người của cậu ấy cũng bị phun đầy dung dịch băng bó vết thương, cho nên cả người như “mập” ra hắn.

Bình Luận (0)
Comment