Mặt Đào Tử rầu như mất sổ gạo: "Tớ có cảm giác ngay cả áo lót cũng bị người ta nhìn hết rồi, kết quả không có ai chịu trách nhiệm với tớ cả.”
Cái chân máy của Anitta đã bị hỏng từ phần bắp chân trở xuống cho nên cô ấy phải nhảy lò cò đi tới đi lui, Anitta cứ làu bàu bảo thế này ảnh hưởng tới hình tượng của cô ấy quá.
Dương Âm là người bị thương nhẹ nhất trong số ba người, trích lời của Đào Tử thì là: “Có người nào đó cứ luôn tỏ vẻ như mình không quan tâm, kết quả tới lúc nguy hiểm thì lại ôm người ta chặt nhất.”
Dương Âm nhỏ giọng nói: “Ani cũng ôm cậu mà...”
Đào Tử bảo: “Rồi rồi, nể tình cậu ấy không thấy người đẹp mà quên bạn, tớ bỏ qua đó.”
Sau đó, Đào Tử lại nghiêm túc kêu tên của Anitta: “Anitta Sauron.”
Anitta nhìn về phía Đào Tử, cậu ấy nói: “Tớ chưa nói một tiếng cám ơn đàng hoàng với cậu đúng không?”
Anitta vô tư nói: “Thế câu cậu vừa nói có tính không?”
Đào Tử nói: “Cảm ơn cậu.”
Anitta giơ tay đè lên đầu của Đào Tử, nhân cơ hội kéo kéo mấy nếp nhăn đang phủ kín trong dung dịch băng bó vết thương của cậu ấy: “Bởi vậy mới nói, người Deutch các cậu hay ra vẻ thấy sợ, chuyện nhỏ như thế cũng cám ơn làm gì?”
Đào Tử giận đến mức khua tay loạn xạ: “Hừ, đồ người Soros không biết lễ phép!”
Thấy bọn họ vui vẻ đùa giỡn với nhau, Mễ Hòa cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, thật tốt khi mọi người còn có thể tụ tập ở bên nhau như thế này.
Cô thử hỏi thăm về Tiểu Hắc, biết được nó cũng đang ở trong cabin y tế để chữa trị. Tiểu Hắc bị thương khá nặng, xúc tua cũng đứt mất một chiếc, hiện giờ xúc tua mới chỉ mới nhú ra được có một chút xíu thôi cho nên còn chưa thể ra ngoài được.
Mễ Hòa được Fred ôm đi thăm nó, cabin y tế mà Tiểu Hắc ở là loại to nhất, nhưng dù là thế thì khi nó nằm vào cũng hơi chật, cái đầu to suýt nữa đã đụng tới phần kính của cabin rồi. Xúc tua mới của Tiểu Hắc đã nhú ra một chút, nhỏ xíu và ngắn ngủn trông rất đáng yêu, nó mở mắt nhìn họ, đôi mắt ấy vẫn sáng lấp lánh như xưa. Thấy Mễ Hòa tới, nó mềm giọng kêu cô một tiếng.
Một lúc sau, mọi người mở cabin y tế ra rồi ôm lấy nó, Tiểu Hắc nhỏ giọng kêu “mi mi”, đôi mắt to chớp chớp mấy cái, tuy nó cũng không hiểu hành vi ôm của con người có ý nghĩa gì nhưng nó vẫn vươn xúc tua ra vỗ về mọi người, thoạt nhìn khá là vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Mễ Hòa tiếp xúc trực tiếp với làn da của Tiểu Hắc, quả nhiên nó trơn láng và mềm mại như trong tưởng tượng của cô, cứ như là đang sờ lên thạch trái cây vậy, có điều sau khi sờ xong, trên tay cô sẽ dính một lớp phấn bạc, thậm chí những nơi tiếp xúc khi ôm nó cũng dính.
Đào Tử nói: “Có ai thấy hình như trên người Tiểu Hắc có mùi thôi thối không?”
Anitta đáp: “Bởi vì nó ăn bóng lưu huỳnh nên thối là phải rồi.”
Mễ Hòa nói: “Ừ, đây là ân nhân cứu mạng thối um của chúng ta - Tiểu Hắc đó.”
Mọi người cười rần rần.
Không qua bao lâu, mọi người đã khỏi hẳn, mà cùng lúc đó thì thời gian thực tập của họ cũng kết thúc. Vết thương của Tiểu Hắc cũng đã tốt lên trông thấy, mỗi ngày mọi người đều đút cho nó ăn bóng lưu huỳnh khiến nó càng thêm lấp lánh, vừa nhìn đã biết đây là một con sứa Papanella đầy đủ dinh dưỡng.
Nhưng cũng đã đến lúc họ phải chia tay nó rồi.
Dương Âm chưa từ bỏ hy vọng: “Chúng ta thật sự không thể dẫn nó theo sao?”
Anitta nói: “Nó vẫn thích ở chung với bạn bè của mình hơn mà, cậu xem khi nó bơi vào tầng mây gặp bạn bè nó vui biết bao nhiêu kìa. Chúng ta không hiểu được ngôn ngữ cũng như động tác mà nó muốn biểu đạt, nếu là như thế thì nó sẽ rất cô đơn khi theo chúng ta, đúng chứ?”
Dương Âm nghe xong bỗng nhiên vươn tay kéo Anitta lại, cậu ấy dùng giọng nói thánh thót của mình khen cô ấy: “Ani đúng là một người dịu dàng nhỉ.”
Anitta phản đối: “Con người tớ không dính dáng gì tới hai chữ dịu dàng hết á.”
Dương Âm hơi mỉm cười, cậu ấy thích một Ani lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo như thế này.
Cậu ấy mở miệng: “Ani nè?”
Anitta: “Hử?”
Dương Âm hỏi: “Hôm đó khi cả bọn rơi xuống, sao cậu lại ôm tớ vào trong ngực?”
Anitta không chút để ý: "Muốn làm thì làm thôi chứ sao.”
Dương Âm nói: “Đúng thế, tớ cũng muốn được ở bên cậu mãi, đây là mong muốn của tớ chứ không liên quan gì đến cậu cả.”
Anitta quay đầu sang chỗ khác: “Thì tớ cũng đâu thể ép uổng cậu phải làm gì đâu.”
Dương Âm cười, bước tới giữ chặt cô ấy: "Chúng ta đi thôi.”
Mọi người kết thúc kỳ thực tập và trở về tinh cầu Alex.