Khi Mễ Hòa đang ở trên tàu vũ trụ trở về tinh cầu Alex thì cô đã bị Doro chỉ đích danh, ông ấy nói thẳng với cô: “Sau khi xuống tàu vũ trụ thì đến tìm bác.” Sau đó, cuộc liên lạc kết thúc.
Do đó, khi Mễ Hòa bước vào nhà của Doro, cô rón rén như một đứa trẻ đã làm điều sai trái và chờ đợi sự phê bình của Doro.
Khi nhìn thấy Mễ Hòa, phản ứng đầu tiên của Doro là quan sát cô từ trên xuống dưới trước, sau đó bảo cô vào cabin y tế, ông ấy nói: “Cháu nằm vào trong đi, để bác xem số liệu cơ thể của cháu.”
Mễ Hòa ngoan ngoãn đi vào cabin y tế, nhìn Doro đang cau mày xem từng số liệu cơ thể của cô. Sau đó, cô mới thấy Doro không còn cau mày, nói với cô: “Thần chân lý vẫn còn quan tâm đến cháu, cơ thể cháu không có vấn đề gì cả.”
Mễ Hòa biết Doro đang quan tâm đến cô nên cô mới dám nhào tới ôm lấy ông ấy: “Cháu biết Dodo tốt với cháu nhất mà!”
Sau đó, Doro bắt đầu quở trách cô rằng chỉ là đi thực tập thôi mà tại sao có thể khiến bản thân bị thương nặng như vậy. Thời gian giảng đạo lần này dài vô cùng, bởi vì ông ấy rất lo lắng, cuối cùng ông ấy nói: “Nếu cháu có bất trắc gì thì bác nên ăn nói với trung tá Dương thế nào đây?” Những lời ông ấy chưa nói, Mễ Hòa đều biết: Nếu cháu có mệnh hệ gì thì bác sẽ phải đau lòng biết bao.
Mễ Hòa thấy vô cùng áy náy, đồng thời cũng rất cảm động, cô chỉ tay lên trời thề thốt rằng: “Cháu sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm lần nữa, cháu biết lỗi rồi.” Lúc này Doro mới dịu lại một chút.
Doro thở dài rồi nói cô: “Nhóc con này, bác có tuổi thọ mấy trăm năm cũng không đủ để cháu hù dọa!”
Mễ Hòa ôm lấy ông ấy, xoa đầu của ông ấy và bắt đầu kể cho ông ấy nghe toàn bộ sự việc, đặc biệt là tình hình lúc đó và chuyện Tiểu Hắc đã cứu họ.
Sau khi nghe xong, Doro chỉ nói một câu: “Hầu hết các loài đều biết báo ơn, và tất nhiên một loài phức tạp như con người cũng là loài duy nhất khác biệt.” Mễ Hòa lại nghe thấy Doro chế giễu loài người phức tạp bằng nhiều loại ngôn ngữ, do đó, cơn lửa tức giận của ông ấy mới được xem là biến mất hẳn.
Buổi tối, Mễ Hòa ngủ ở nhà Doro, cô dính lấy Doro và kể rất nhiều chuyện, cô thậm chí còn nói với ông ấy về chuyện Freddy chính là hoàng tử của Đế Quốc: “Lúc đó cháu đã rất bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy mình bị lừa dối vì anh ấy đã gạt cháu lâu như vậy. Bọn cháu cũng đã ở bên nhau rồi, thế mà anh ấy mới nói cho cháu biết thân phận thực sự của anh ấy trong tình huống bất ngờ, hơn nữa anh ấy lại là hoàng tử của Đế Quốc! Một hoàng tử dưới một người và trên trăm triệu người!”
Kết quả, Doro trợn mắt: “Con người như các cháu chính là thích chơi trò sản phẩm giai cấp này, thật là nhàm chán.”
Sau khi nghe ông ấy nói xong, Mễ Hòa chợt nghĩ đến một vấn đề: “Cho nên chắc bác biết anh ấy là hoàng tử ngay từ trước đúng không ạ?” Cô chợt nhận ra có lẽ lúc Doro ghép thận cho Freddy trên Trái Đất, ông ấy đã biết được thân phận của anh ấy rồi.
Doro quả nhiên rất tự nhiên nói: “Đúng vậy, mật mã gen của cậu ấy đâu có thay đổi, bác tất nhiên là biết cậu ấy rồi.”
Mễ Hòa nói: “Vậy tại sao bác không nói cho cháu biết sớm hơn?”
Doro nói: “Trong mắt của người Alex như bác đây, hoàng tử của loài người hay người bình thường cũng không hề có sự khác biệt, cho nên tại sao bác phải đặc biệt nhấn mạnh thân phận của cậu ấy chứ?”
Nhưng Doro nói tiếp: “Nhưng bác cũng thấy hối hận, đặc biệt là sau khi cháu và cậu ấy trở thành người yêu của nhau, bác hối hận vì lúc đó đã không nhấn mạnh thân phận giai cấp của cậu ấy trong loài người với cháu, nếu không, với tính cẩn thận của cháu, cháu sẽ không gần gũi với cậu ấy.”
Sau khi nghe xong, Mễ Hòa nói: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, cháu đã rất thích anh ấy, cho dù anh ấy là hoàng tử ngồi tít trên cao và có khoảng cách rất lớn với cháu, nhưng cháu cũng muốn cố gắng đến gần anh ấy, ở bên anh ấy.”
Doro nói: “Trong mắt của bác, một người chết sớm và không có khả năng di truyền như cậu ấy lại không xứng với cháu, dĩ nhiên, kể cả khi cậu ấy không có những khuyết điểm này thì cậu ấy cũng không xứng với cháu.”
Bởi vì trong lòng của bác, Tiểu Mễ là con người tốt nhất.
Mễ Hòa lập tức cảm động đến nước mắt rơi lã chã, cô ôm chầm lấy Doro: “Cháu quả nhiên là người tốt nhất trong lòng Dodo!”
Doro bĩu môi, nói: “Tất nhiên rồi, nếu thành tích học tập của cháu cao hơn nữa thì cháu mới được xem là xuất sắc.”
Mễ Hòa cảm thấy thành tích gì đó luôn là điểm yếu của mình, cho nên cô mặc kệ nó.