Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383.

Chương 383. - Chương 383. -

Cả ngày hôm đó, Mễ Hòa gần như không rời khỏi chiếc giường lớn, nhưng sau khi cô thức dậy, cô vẫn nhớ đến kỳ thi vào hai ngày sau, cô giùng giằng nói: “Ôn bài…”

Freddy cầm công nghệ đen “Sự Dịu Dàng Của Người” từ mép giường lên, nói: “Em còn có thể nghĩ đến những chuyện đó, chứng tỏ anh vẫn không đủ cố gắng.”

Sau đó, Mễ Hòa đã hoàn toàn quên đi chuyện thi cử. Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô cảm thấy cả trong lẫn bên ngoài cơ thể mình cũng ngập tràn dấu vết và hơi thở của anh.

Mễ Hòa đã ngủ một giấc rất dài, sau khi tỉnh lại lần nữa thì cô thấy người không còn nhức mỏi nữa, ngược lại, công nghệ đen đã khiến cô sảng khoái hẳn. Nhưng khi thấy còn hai ngày nữa là phải thi thì cô sợ hãi đến vội vàng xuống giường mặc quần áo vào và tiếp tục chăm chỉ học bài.

Nhưng sau khi học một hồi, Freddy luôn không nhịn được đưa cô vào suy nghĩ đen tối. Và tình hình tiếp theo chính là anh vừa ôn tập với cô, vừa từ từ trừng phạt cô: “Nhìn câu này xem, em đã dùng sai công thức rồi, anh phải trừng phạt em.”

Sau đó cô đã bị trừng phạt ngay trên giường.

Tuy nhiên, vì được gọi là trừng phạt nên nó sẽ mệt mỏi hơn bình thường một chút, nhất là khi Mễ Hòa không thể chịu nổi và sắp gục ngã, mà Freddy luôn bảo cô cầu xin mình. Đôi mắt to ướt át của Mễ Hòa trông thật đáng thương, khiến Freddy không nhịn được ôm hôn cô.

Mễ Hòa bị hành hạ đến tức giận nói: “Em không cần anh Freddy nữa, em còn có người máy sinh lý mà…”

Ngay khi nghe thấy vậy, ánh mắt của Freddy tối sầm lại, nói: “Người máy à…”

“Xem ra anh vẫn chưa đủ cố gắng, nên khiến em còn có thể nhớ tới người máy.”

Cuối cùng Mễ Hòa đã thi trượt môn này.

Vụ thi trượt này đã khiến Mễ Hòa tức giận đến về thẳng ký túc xá, cô quyết định mặc kệ anh Freddy trong thời gian thi cử. Cô đã nhìn nhận rõ ràng rồi, ngay cả khi anh đã khôi phục vẻ điển trai của hoàng tử, thì bên trong anh vẫn là bản chất của sói già gian ác.

Ngay khi nghĩ tới việc anh lại dùng cách đó để dạy cô làm đề, còn đặt ra trừng phạt gì đó…

Rồi lại nghĩ tới sự mãnh liệt khi đó, cô lập tức đỏ mặt.

Cho nên cô quyết định không được chìm đắm trong nhan sắc đàn ông trước khi thi nữa!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng sau khi trở về ký túc xá thì cô nhìn thấy người máy Hoàng tử luôn bị phớt lờ đang chơi với chim Diệu Âm trong phòng.

Nói là chơi, nhưng thật ra là người máy đang chơi trò di chuyển sâu nước một miệng với chim Diệu Âm theo chỉ thị, một con chim và một người máy cứ di chuyển con sâu nước một miệng tội nghiệp qua lại, khiến cho bốn móng vuốt trong suốt của nó run cầm cập. Nhưng chim Diệu Âm lại rất thích thú, nó không phân biệt được người trước mặt này không phải người thật, mà chỉ xem như có người chơi cùng với nó. Đôi khi chơi đến mệt, nó sẽ bay đến đứng trên vai của người máy, sau đó người máy sẽ dịu dàng ôm lấy chim Diệu Âm theo mệnh lệnh của Mễ Hòa, cho nên chim Diệu Âm càng thích nó hơn.

Lúc này, Mễ Hòa nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Freddy của người máy, thế là mặt của cô lại bất giác đỏ lên. Người máy nhìn cô, nhưng thực ra nó đang quét nhiệt độ và các biểu hiện sinh lý khác trên bề mặt cơ thể của cô, bởi vì loại người máy sinh lý này sẽ dựa vào các yếu tố như nhiệt độ cơ thể và hơi thở của con người để phán đoán xem chủ nhân có nhu cầu hay không.

Anh ấy nói với Mễ Hòa: “Em có nhu cầu không?”

Khi nghe anh ấy nói vậy, Mễ Hòa sợ hãi xua tay: “Không, không cần đâu!”

Nhưng người máy cũng đi tới và bày tỏ muốn xách cặp và cởi quần áo giúp cô, anh ấy phục vụ rất ân cần.

Mục đích chính của việc thiết kế ra loại người máy sinh lý này là có thể mặc sức sử dụng khi ở trên giường, và có thể dùng làm một người bạn trai sau khi ra khỏi giường. Tóm lại, ý tưởng thiết kế ra người máy này là chủ nhân có thể tận hưởng các kiểu chăm sóc khác nhau trong nhà.

Mễ Hòa còn có chút không quen, người máy đi tới bên cạnh cô, sau một hồi quan sát tỉ mỉ thì cô một lần nữa cảm thấy người máy này thật sự giống hệt với người thật.

Điều này khiến Mễ Hòa không khỏi suy nghĩ rằng liệu chỗ đó có phải cũng giống nhau không?

Mễ Hòa liếc nhìn anh ấy vài lần, cô cảm thấy mình không nên như vậy, cô nên tịnh tâm và chăm chỉ học tập, cho nên cô lại bỏ chạy trước khi người máy quét xem phản ứng của cô.

Nhưng khi cô đi học về vào buổi tối và chuẩn bị đi ngủ thì người máy lại hỏi cô: “Em có cần anh không?”

Mễ Hòa nhìn anh ấy và cảm thấy dù gì trong phòng chỉ có cô là con người, còn anh ấy là người máy sinh lý, cho dù bị nhìn một lần thì cũng không mất đi miếng thịt nào đâu, thế là cô nói với anh ấy: “Anh cởi quần áo ra được không?”

Ngay khi nghe thấy lệnh cởi quần áo thì người máy bắt đầu cởi quần áo ra mà không nói lời nào.

Mễ Hòa hơi đỏ mặt, khi anh ấy muốn lại gần thì cô vội vàng nói: “Đừng, anh đừng tới gần, anh chỉ cần đứng bên cạnh để em nhìn là được rồi.”

Cô muốn nhìn xem có khác nhau ở đâu không.

Bởi vì lúc đó thợ sửa máy móc nói rằng kích thước chỗ đó là do ông ấy suy đoán ra dựa theo hình ảnh ba chiều.

Người máy trần truồng đứng ở bên cạnh, hào phóng để mặc cô ngắm nhìn. Sau khi nhìn xong, cô cảm thấy thợ sửa máy móc của hành tinh Soros chắc chắn có một đôi mắt tinh tường.

Không ngờ đến kích thước chỗ đó cũng giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment