Sau khi Mễ Hòa thức dậy vào ngày hôm sau, trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, cả người cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ xem mình nên đối mặt và giải quyết chuyện mang thai này như thế nào.
Còn chuyện giấu anh Freddy và tự mình nuôi con mà cô đã nghĩ vào tối qua cũng chỉ là suy nghĩ trong lúc hỗn loạn mà thôi. Đứa bé là con của cả hai, anh Freddy có quyền được biết chuyện này.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết nên mở lời như thế nào.
Thật ra trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng thật ra cô luôn biết nguyên nhân sâu xa nhất là do cô cảm thấy mình không xứng với anh.
Giữa họ, cô chỉ là một người bình thường, một người hết sức bình thường. Cô có người thân, bạn bè, cuộc sống nhỏ của riêng mình và kỹ năng nấu nướng, nhưng suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một người bình thường đang sống rất nghiêm túc mà thôi.
Còn anh, anh là một nhân vật có thể trở thành chúa tể của hàng tỉ sinh linh ở Đế Quốc này, thậm chí có thể nắm quyền cả vũ trụ.
Một khi anh trở về đỉnh cao quyền lực thì khả năng họ ở bên nhau cũng không lớn lắm.
Sau khi cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy thì Lọ Lem vẫn là một quý tộc, mà cô thậm chí không phải là Lọ Lem. Cô đến tư cách bước vào vũ hội của Hoàng tử cũng không có, đây mới là sự thật.
Cô có thể phớt lờ đi khoảng cách quá lớn giữa họ bởi vì nhiễm sắc thể khiếm khuyết của anh, nhưng khi vấn đề của đứa bé đặt ngay trước mặt thì cô lập tức rối tung.
Hơn nữa, khi vừa biết tin mình có con và sắp làm mẹ, cả người cô lập tức trở nên bối rối bởi tin tức này, bởi vì cô vẫn chưa biết liệu mình có thể đảm đương nổi trách nhiệm của một người mẹ hay không. Cô cảm thấy cuộc sống của mình còn chưa rõ ràng, thế mà sắp gánh vác cả cuộc đời của một đứa trẻ.
Nhưng sau khi sống ở Soros hai ngày, cô cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Khi đã có con thì cô phải đối mặt và suy nghĩ cách giải quyết vấn đề. Bây giờ cô đã là mẹ rồi, không còn là một mình nữa nên cô phải dũng cảm hơn mới đúng.
Cô nhìn người máy đang đứng bên giường chờ lệnh của mình, anh ấy có ngoại hình giống hệt Freddy nên khiến cô không nhịn được thổ lộ tâm tư với anh ấy: “Anh Freddy ơi, em có thai rồi, nhưng em rất sợ.”
Freddy nghe được lời nói của cô thông qua người máy, anh rất muốn đưa cô về ngay lập tức để nhanh chóng kiểm tra toàn thân cho cô, bởi vì anh rất sợ lần mang thai này sẽ mang đến những tổn hại gì cho cô.
Mễ Hòa thấp giọng nói với người máy: “Dù sao thì anh cũng có quyền được biết chuyện này.”
Cô nhìn người máy, nói tiếp: “Em không nên suy nghĩ bi quan như vậy… Em nên tin tưởng vào anh hơn mới đúng.”
“Thật ra là do em không có niềm tin vào bản thân mình… Nhưng mà, em lấy gì để củng cố lòng tin của mình đây?”
Nghe Mễ Hòa nói vậy, Freddy cảm thấy rất thương cô, bé rùa đen của anh vẫn luôn là một cô gái ngốc nghếch như vậy. Cô kiểm soát rất tốt chừng mực của mình, nhưng cũng luôn đánh giá thấp chính mình.
Anh ước gì con tàu vũ trụ có thể bay nhanh hơn nữa, để anh có thể đến bên cô ngay lập tức.
Đối với Mễ Hòa mà nói, tuy cô có chút mông lung, nhưng cô đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.
Cô đứng dậy và gửi lời mời video ba chiều cho Doro. Khi hình chiếu của Doro xuất hiện thì Mễ Hòa nghiêm túc nói: “Dodo, cháu có một chuyện muốn nói với bác.”
Đến khi Doro ngẩng đầu lên nhìn cô thì cô mới ném ra một quả bom gây sốc: “Cháu có thai rồi, đó là con của anh Freddy.”
Nghe vậy, Doro phản ứng trong giây lát rồi nói: “Cháu biết hồi đó Hoàng tử Friedrich đã thêm vào một phần gen của quái vật máu đen khi bác thay quả thận nhân bản cho cậu ấy mà, đúng không?”
Mễ Hòa gật đầu, ông ấy nói tiếp: “Lúc đó, vì kéo dài tuổi thọ của cậu ấy nên đã hy sinh đi chức năng khiến nữ giới mang thai này. Do cậu ấy vốn dĩ không có khả năng di truyền nên bác cảm thấy cho dù có hy sinh chức năng này thì cũng không có thiệt hại gì cả, và cậu ấy cũng đồng ý với chuyện này. Ngoài ra, cháu đã xem bài luận mà lúc đó bác đã viết về sự dung hợp giữa gen con người với tế bào gốc bào tử quái vật máu đen, cháu còn nhớ mà, đúng không?”
Mễ Hòa nói: “Cháu biết.”
Doro nói: “Vì vậy, cháu khẳng định đứa bé này là của cậu ấy sao?”
Mễ Hòa nói: “Cháu chắc chắn về điều này.”