Doro im lặng một hồi rồi nói: “Ngay cả khi có thể thụ thai ngoài ý muốn, nhưng cháu có còn nhớ những phôi thai năm xưa không?”
Lần này đến lượt Mễ Hòa im lặng. Cô đương nhiên là nhớ rồi, nhưng cô đã bối rối trước cú sốc to lớn của việc mang thai. Bây giờ sau khi bình tĩnh lại, chính vì cô nhớ đến những chuyện của năm xưa nên cô mới vội vàng liên hệ Doro.
Doro nói: “Với tư cách là một người Alex, bác vẫn luôn tin rằng cuộc sống sẽ có kỳ tích, giống như Friedrich đã không còn khả năng khiến nữ giới mang thai, nhưng cháu vẫn thụ thai được.”
Doro nói tiếp: “Cháu mau về đây và đến chỗ của bác đi.”
“Bác sẽ giải quyết vấn đề này cho cháu, cháu không cần phải lo lắng về những chuyện khác, cứ giao cho bác là được.”
Nghe vậy, Mễ Hòa đột nhiên cảm thấy rất yên tâm, thậm chí còn rơm rớm nước mắt, Dodo vẫn luôn cưng chiều cô vô điều kiện như vậy, bất kể là khi cô còn nhỏ hay khi cô đã lớn.
Cô ôm lấy hình chiếu ba chiều của Doro, nói: “Tại sao bác không quở trách cháu đã làm càn và mang thai chứ…”
Doro nói: “Trong mắt của bác, chỉ cần cháu bình yên vô sự thì những thứ này đều có thể giải quyết được.”
Nước mắt của Mễ Hòa không kìm được tuôn rơi, Doro vỗ về cô bằng bao tay robot, ông ấy nói với cô: “Đừng làm nũng nữa, cháu cũng sắp làm mẹ người ta rồi.”
Nhưng Mễ Hòa lại sâu sắc cảm nhận được cô phải may mắn biết bao mới có thể gặp được nhiều người yêu thương mình như vậy, cô thật sự thấy rất hạnh phúc. Cô may mắn như vậy, cho nên đứa con của cô cũng là một đứa bé may mắn! Nó có thể thụ thai thành công trong điều kiện khó khăn như vậy, chứng tỏ bản thân nó là một đứa mạnh mẽ nhất!
Sau khi hình ảnh ba chiều kết thúc, Mễ Hòa nói với mọi người về việc cô phải rời đi, Anitta nói: “Cậu về bên giáo sư Doro cũng được, Soros không có lồng ấp tiên tiến, quả thật rất bất tiện.” Cô ấy nói tiếp: “Đưa cậu tới Soros chính là để cậu thay đổi hoàn cảnh và giải sầu mà thôi. Mang thai và sinh con là một chuyện rất áp lực, nên tớ không hy vọng cậu tùy tiện đưa ra quyết định trong lúc mất bình tĩnh.”
Có lẽ Anitta đã nghĩ đến mẹ của mình, cô ấy nhàn nhạt nói: “Nếu cậu đã quyết định muốn sinh đứa bé này ra thì cậu nhất định phải có trách nhiệm với đứa bé.”
Có lẽ là vì đã hạ quyết tâm cho nên sáng nay Mễ Hòa cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả bữa sáng cũng ăn nhiều hơn hôm qua một ít.
Hai ngày trước Anitta có mua một con gà hai đầu về để lấy trứng, khi bọn họ đang ăn bữa sáng thì Hoan Hoan đang dí con gà chạy ná thở, làm con gà kêu oang oác thấy mà thương.
Cảnh này làm Mễ Hòa nhớ lại khi còn bé mình cũng từng cưỡi Cô Cô, giờ nghĩ lại mới thấy, tuổi thơ của cô cũng thật ngây thơ và đầy ắp niềm vui, mỗi khi nhớ tới đều không nhịn được muốn bật cười.
Cô thầm nghĩ, sau này khi bé cưng của cô được sinh ra, nó cũng phải có một tuổi thơ hồn nhiên vô tư như thế mới được.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị tiễn Mễ Hòa về tinh cầu Alex, trước khi đi, Hoan Hoan còn chạy tới tặng cho cô một quả trứng gà, Mễ Hòa cầm trong tay, phát hiện nó vẫn còn nóng hổi. Cô nhớ rõ khi Hoan Hoan nhìn thấy quả trứng này thì rất vui mừng, bởi vì ở Soros muốn ăn trứng gà không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhìn Hoan Hoan nở nụ cười tươi rói với mình, trong lòng Mễ Hòa ấm áp vô cùng. Hoan Hoan chỉ vào bụng của Mễ Hòa, nói: “Cho em bé ăn.”
Mễ Hòa nói cảm ơn cô ấy xong mới đi theo đám Anitta lên mô tô phi hành.
Mô tô phi hành xẹt qua phía trên ruộng cây thuốc lá, tạo thành những con sóng màu xanh lục, nhìn ruộng cây thuốc lá xanh mượt tràn ngập sức sống như vậy, Anitta còn nói: “Năm nay sẽ bội thu chắc luôn! Chờ đến lễ sấy thuốc lá mọi người có thể đến chơi tiếp!”
Mễ Hòa chợt nhớ đến các chàng trai cô gái vô cùng “cởi mở” vào lễ sấy thuốc lá lần trước, đặc biệt là những cậu trai vén váy thuốc lá lên khoe hàng họ với mình, cô thầm nghĩ xem ra bản thân cô quá khó thích nghi với phương pháp tỏ tình trực tiếp như thế.
Mô tô phi hành bay không bao lâu đã tới nơi đỗ phi thuyền, nhưng từ xa là bọn họ đã thấy có một chiếc phi thuyền đang chậm rãi đáp xuống, chờ đám Mễ Hòa xuống mô tô thì phi thuyền cũng đang thả thang máy ra, sau đó có một đám người bắt đầu đi ra khỏi phi thuyền.
Đi đầu là mấy nô lệ người Soros với nước da màu vàng sẫm, có điều tuy là nô lệ những bọn họ lại có cơ bắp cuồn cuộn chắc nịch, nhìn qua rất hùng dũng và oai vệ. Chờ bọn họ đi xuống sắp hàng xong xuôi thì những người còn lại trên phi thuyền mới lần lượt đi xuống.