Bởi vì phi thuyền của Chiyin đã sáng lên, pháo trên phi thuyền đã được sạc đầy năng lượng và nhắm về phía phi thuyền của bọn Mễ Hòa, với tầm bắn gần như vậy thì chỉ cần anh ta cho bắn, tỷ lệ trúng chắc chắn là một trăm phần trăm.
Chiyin hơi mỉm cười: “Tao ghét nhất là bị người ta cắt ngang chuyện tốt, mày lại dám chen ngang những hai lần. Tao thấy phải cho mày nếm thử một ít trừng phạt mới được.”
Anh ta lại nói: “Chỉ cần tao vỗ tay thêm một lần nữa thì bạn bè và người tình của mày sẽ biến thành tro bụi ngay trước mặt của mày ngay, tao muốn cho mày biết rằng, mày làm tao khó chịu một chút thì tao sẽ cho mày khó chịu cả đời.”
Anitta vội mở miệng: “Anh trai ơi! Em sai rồi!”
“Giờ mới biết mình sai à, chậm rồi con ạ.”
Anitta lập tức quỳ gối xuống trước mặt Chiyin: "Xin anh, xin anh đừng làm họ bị thương.”
Chiyin thấy thế thì cực kỳ vui vẻ, anh ta cười đến mức ngửa tới ngửa lui, sau đó nhảy xuống khỏi mô tô phi hành và đi đến trước mặt Anitta: “Thú vị đấy, tao chưa thấy người Soros nào quỳ gối trước mặt người khác bao giờ.”
Anh ta nói tiếp: “Khi trước mày đã dùng bộ dáng nhu nhược tởm lợm này để làm chú Apu mủi lòng và đối xử với mày tốt như vậy đó hả? Sau đó cũng làm thế để thợ sửa máy móc nhận mày làm đồ đệ cũng như có thể bước vào một trăm người đứng đầu trong giải đấu cơ giáp đúng không?”
Anitta nói: “Xin anh hãy buông tha cho bọn họ, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.”
Chiyin nói: “Từ nhỏ đến lớn mày không bao giờ biết học ngoan, mỗi lần tao “đi săn”, chỉ cần mày biết là mày sẽ tìm cách ngăn cản tao. Chẳng lẽ người Soros chúng ta là kiểu người tốt bụng như vậy sao?” Nói xong, anh ta giơ chân đá bay Anitta.
Anitta phun ra một ít bọt máu nhưng lại không hé răng nói tiếng nào.
Chiyin nói: “Nếu mày thích quỳ thì cứ việc quỳ, tao sẽ giương mắt nhìn đứa con gái thông minh mà cha thích nhất quỳ xuống dập đầu với mọi người như một con chó.”
“Mau lên, tao muốn nhìn mày quỳ xuống và dập đầu với lũ nô lệ đó.”
Anitta nghe xong không chút do dự dập đầu ngay.
Đám Mễ Hòa cũng thấy cảnh này thông qua máy theo dõi, cả đám đều sững người, Mễ Hòa bảo Đào Tử mau hạ phi thuyền xuống để cứu mọi người lên.
Đào Tử nói: “Trên phi thuyền của chúng ta cũng có pháo đấy, chúng ta có nên đánh trả không?”
Dương Âm bình tĩnh nói: "Không được, chúng ta không chắc chắn mình có thể bảo đảm an toàn cho họ, hơn nữa chúng ta phải mau đón các cô gái đó lên rồi chạy thoát.”
Đào Tử nhìn Dương Âm một cái rồi gật đầu, Mễ Hòa vội nói: “Chúng ta phải cứu Anitta chứ!”
Dương Âm nói: “Anitta sẽ không sao đâu, cùng lắm thì Chiyin chỉ nhục nhã cậu ấy thôi chứ không dám làm gì quá lố cả.”
Nhưng nhìn bộ dáng này của Chiyin cũng đủ biết anh ta luôn ghen ghét với Anitta, ngay cả chuyện Anitta có thứ hạng cao hơn trong trận tranh tài cơ giáp mà anh ta cũng ghi hận, thật đúng là đáng sợ.
Dương Âm nói: “Chúng ta ở lại cũng không giúp gì được cho Anitta, thậm chí còn liên lụy đến cậu ấy nữa.”
Lúc này phi thuyền đã hạ xuống, sau khi mở cửa khoang ra, Sonny và Hoan Hoan lập tức dẫn các cô gái vào bên trong. Vừa nhìn là đã có thể nhận ra ngay, số lượng được cứu không giống với số lượng nhìn thấy vào ban ngày, nhưng chỉ cứu nhiêu đây thôi cũng đã rất tốn sức rồi.
Cô gái bị nổ nát một cánh tay đã đau đến sắp ngất, Dương Âm vội vàng đỡ cô gái vào cabin y tế, năm cô gái còn lại cũng nhỏ giọng khóc nức nở.
Dương Âm nói với Đào Tử: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Đào Tử nhìn thoáng qua máy theo dõi, phát hiện Anitta vẫn không ngừng dập đầu, Mễ Hòa cảm thấy trong lòng đắng chát, chưa bao giờ cô hy vọng mình có được sức mạnh nhiều như thế, bởi vì nếu vậy thì cô sẽ cứu được Anitta cũng như không trở thành gánh nặng cho người khác.