Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 402.

Chương 402. - Chương 402. -

Mễ Hòa nghe xong thì cảm động vô cùng, cô ôm lấy ông ấy, nói: “Hình như từ nhỏ đến lớn cháu luôn được bác chăm sóc và bảo vệ nhỉ, đến bao giờ cháu mới có thể chăm sóc cho bác đây?”

Doro nói: “Chờ đến khi cháu chăm sóc bác thì bác mới thấy khó chịu đấy, như thế chứng tỏ bác đã già hẳn rồi, bác không thích như thế đâu.”

Mễ Hòa nói: “Dodo phải sống đến ba trăm tuổi cơ, sống lâu hơn cả cháu nữa.”

Doro bảo: “Đừng ngớ ngẩn thế chứ, như vậy không phù hợp với quy luật tự nhiên.” Ông ấy lại nói tiếp: “Được rồi, bác chuẩn bị đóng cabin y tế lại đây.”

Cái lồng quét dần dâng lên và đóng kín Mễ Hòa trong cabin y tế, chất khí kiểm tra chậm rãi lấp kín không gian bên trong, thậm chí đầu ngón tay của cô cũng bị chích một cái. Mễ Hòa thấy Doro đang nghiêm mặt nhìn những dữ liệu màu xanh hiện lên trên màn hình, bởi vì chữ quá nhỏ cho nên cô không thấy rõ được.

Thấy nét mặt của Doro vẫn như ngày thường, Mễ Hòa cũng yên tâm hơn một chút, xem ra cả cô và đứa bé đều không sao. Nhưng sau đó cô lại thấy Doro bấm bấm trên màn hình cả buổi, trong quá trình còn nhìn sang cô vài lần sau đó lại cúi đầu tiếp tục nhìn dữ liệu.

Nhịp tim của Mễ Hòa hơi gia tốc, chẳng lẽ đứa bé bị gì sao? Nhớ đến những phôi thai bị chết ở căn cứ Trái Đất, trong lòng cô hơi hoảng.

Suốt quá trình kiểm tra, sắc mặt của Doro đều rất nghiêm túc, nhưng mỗi khi ông ấy nghiên cứu khoa học thì luôn là như thế này cả, cho nên Mễ Hòa lại cảm thấy chắc là không có chuyện gì đâu, nếu không ông ấy đã nói ra rồi. Có điều mười ngón tay như nải chuối của Doro cứ gõ gõ liên hồi như đang viết số liệu gì đó vậy, ông ấy cứ viết một lát là lại nhíu mày, sau đó lại tiếp tục viết.

Mễ Hòa thấy thế thì cũng lo lắng cả buổi, đến khi vừa ra khỏi cabin y tế là cô hỏi ngay: “Sao rồi ạ?”

Doro thở dài một hơi, nói: “Cháu may mắn đấy, dựa theo dữ liệu thân thể của cháu hiện tại để phân tích thì cháu rất khỏe mạnh, thậm chí sau khi mang thai cũng không có vấn đề gì. Về phần lý do vì sao mà cháu mang thai được, bác phân tích ra là do protein histone xung quanh DNA của cháu có hơi khác so với người bình thường, nhưng cháu đừng lo, nhiều người cũng bị thế lắm. Cháu và Hoàng tử Friedrich rất may mắn, không, phải nói là Friedrich rất may mắn khi gặp được cháu. Bởi vì tỷ lệ một phần ngàn tỷ này là cháu đã tặng cho nó.”

Ông ấy nói tiếp: “Bác cần phải chuyển phôi thai trong bụng cháu đến máy sinh con để giám sát dữ liệu liên tục, có như vậy thì bác mới biết tình hình cụ thể của nó. Bởi vì đối tượng cấy ghép lần này là cháu cho nên bác phải thật cẩn thận, bác sẽ thông báo cho Hannah lại đây giúp, bác nghĩ nếu con bé mà nghe thấy tin này thì chỉ hận không thể bay vọt qua đây ngay lập tức.”

Nói thật thì Mễ Hòa cũng có nghĩ tới chuyện lấy phôi thai ra ngoài rồi, ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn - thời đại mà đa phần các em bé đều được nuôi nấng bằng máy móc như thế này thì kỹ thuật nuôi bằng máy móc đã rất hoàn thiện, ngay cả cô cũng được nuôi và sinh ra từ máy móc kia mà, cho nên cô không cảm thấy lo ngại về chuyện này.

Có điều tình huống của cô và Freddy hơi đặc biệt, đứa bé của họ là kết tinh của kỳ tích, nghĩ đến những phôi thai đã chết của Freddy lúc trước, cô nói ra sự lo lắng trong lòng: “Phẫu thuật lấy phôi thai sớm quá liệu có tổn thương tới đứa bé không ạ?”

Doro nói: “Bác cũng có nghĩ tới vấn đề này rồi, nhưng bác sẽ ưu tiên bảo đảm sự khỏe mạnh của cháu trước rồi mới suy xét tới phôi thai sau.”

Doro nghĩ một lát rồi bổ sung: “Hơn nữa bác muốn lấy nó ra chủ yếu cũng là vì có thể quan sát và đánh giá các số liệu của nó, nhưng cháu nói cũng có lý, dù sao tình huống của Hoàng tử Friedrich khá đặc biệt. Nếu vậy cứ chờ Hannah tới rồi bác sẽ bàn bạc lại với con bé.”

Ông ấy nói với Mễ Hòa: “Hiện giờ cháu vẫn ổn cả, đừng lo gì hết.”

Mễ Hòa dùng tay nắm lấy bàn tay như nải chuối của Doro, ngón tay của ông ấy nhỏ nhắn và mềm mại, làn da cũng không giống với loài người, thậm chí còn hơi sần, nhưng nó lại mang đến cho Mễ Hòa cảm giác vô cùng an tâm.

Cô nói: “Có Dodo ở đây thì cháu không sợ gì cả.”

Doro ngửa đầu nhìn cô, nói: “Cháu nên nghĩ xem mình nên làm sao để giải thích với Hannah và Trung tá Dương khi họ biết chuyện này thì hơn.”

Mễ Hòa nghe xong lập tức đần mặt, cứ nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, đặc biệt là người cha vô cùng cưng chiều mình đó, cô thầm nghĩ chắc cha sẽ làm gỏi anh Freddy mất...

Bình Luận (0)
Comment