Khi Đào Tử kể cho Mễ Hòa nghe cảnh đó thì cả đám đã về tới tinh cầu Alex rồi, lúc này họ đang ngồi trên phi hành khí về trường học. Mễ Hòa nghe Đào Tử kể vậy thì gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Anitta khi đó, nếu Anitta mà còn ngậm một điếu thuốc trong miệng nữa thì chắc sẽ ngầu tới mức làm mấy cô gái kia xỉu lên xỉu xuống luôn quá.
Anitta ở một bên hơi hếch cằm, có chút đắc ý: "Mấy cậu thấy không, tớ là người tốt bụng như thế đó.”
Kết quả qua một lát, Anitta lại nói: “Tự nhiên tớ hối hận ghê, biết vậy hôm qua tớ không bày đặt ra vẻ ngầu ngầu làm gì, thà tớ giết quách Chiyin cho rồi, giờ tớ quay về giết anh ta còn kịp không?”
Dương Âm nói: “Cậu đã làm anh ta còn khó chịu hơn cả chết rồi, yên tâm đi.”
Anitta suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười: "Đúng vậy, cắt phăng “cây gậy” của anh ta rồi thì để xem anh ta làm sao mà tự xưng là đàn ông được nữa.”
Đào Tử nói: “Sao cậu không khai sáng cho anh ta một con đường cụ thể luôn? Cậu có thể quăng cái “trym” máy ở bên chân anh ta mà, từ nay về sau anh ta sẽ có “trym” máy thứ thiệt luôn, tốt quá còn gì, bảo đảm cứng mãi không mềm.”
Anitta nghe thế thì khen Đào Tử: “Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất!” Nói xong thì ôm cổ Đào Tử rồi dùng sức xoa kéo nếp nhăn trên người Đào Tử làm cậu ấy la oai oái: "Người Soros mấy cậu siêu đáng ghét!”
Anitta nghe thế thì hơi khựng lại, cô ấy nói: “Chắc sau này tớ không thể quay về hành tinh Soros được rồi.” Anitta đã thiến đứa con trai mà cha yêu nhất, nếu mà trở về thì ắt hẳn sẽ bị đánh chết tươi. Hoặc cũng có thể là cha đã quyết định từ mặt cô ấy, bởi vì đã qua một đêm rồi mà ông ta vẫn không hề liên lạc gì với Anitta.
Dương Âm nói: “Bọn tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu mà, Ani.”
Anitta nghe xong lại nở nụ cười, cô ấy gật đầu: "Ừ.”
Sau đó còn nói với Mễ Hòa: “Chờ sau này khi đứa bé sinh ra, tớ còn có thể dạy Tiểu Tiểu Mễ đi săn, bồi dưỡng thằng bé thành một thợ săn thứ thiệt!”
Đào Tử nói: “Tớ có thể dạy thằng bé nhảy múa!” Nói xong, cậu ấy bắt đầu lắc lư vài cái.
Dương Âm nói: “Tớ cũng có thể dạy thằng bé ca hát, nếu nó thích.”
Mễ Hòa cười tủm tỉm nói: “Hứa rồi nhé, các cô chú của bé cưng phải luôn ở bên nhau đấy.”
Freddy im lặng nhìn Mễ Hòa và bạn của cô, anh cảm thấy dù mình có địa vị rất cao nhưng lại không thể có được một tình bạn trong sáng như vậy, cho nên anh mới cảm thấy bé rùa đen của mình rất đặc biệt, ai ở bên cạnh cô cũng sẽ vô thức bị cô hấp dẫn. Thế mà bé ngốc này vẫn luôn tự ti, chẳng lẽ cô không biết mình luôn dùng cách riêng của mình để sưởi ấm cho những người xung quanh hay sao?
Không qua bao lâu đã tới chỗ Doro, Mễ Hòa vừa thấy Doro thì không nhịn được chạy tới ôm ông ấy, nào biết Doro lại nói: “Đứng đàng hoàng cho bác, hiện giờ cháu không phải là một người đâu, không thể làm những động tác quá mạnh được.”
Doro nói với Freddy đang đứng bên cạnh: “Hiện giờ người bác không muốn nhìn thấy nhất chính là cháu đấy, Hoàng tử điện hạ của loài người ạ, xin cháu hãy đi khuất tầm mắt của bác, được chứ? Nếu không bác sợ mình sẽ không nhịn được dùng vũ khí sinh hóa hủy diệt cháu mất.” Khi nói câu này, nét mặt của ông ấy rất nghiêm túc.
Freddy nhìn thoáng qua Mễ Hòa đang sốt ruột nháy mắt ra hiệu cho mình ở bên cạnh, quyết định nhường không gian riêng lại cho họ, có điều trước khi đi anh còn bày tỏ thái độ của mình cho Doro biết: “Có thể được ở bên Tiểu Mễ là may mắn của cháu, cháu sẽ trân trọng em ấy.”
Doro nghe xong cũng bớt giận hơn một chút, nhưng ông ấy vẫn hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn ngó lơ anh.
Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mễ Hòa và Doro, khi đối mặt với Mễ Hòa thì nét mặt của Doro dịu hẳn. Ông ấy vội bảo Mễ Hòa ngồi xuống, Mễ Hòa thử gọi một tiếng: “Dodo ơi...”
Doro hỏi cô: “Hiện giờ cháu cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
Mễ Hòa lắc đầu: "Không có, nhưng hình như cháu bị nhạy mùi hơn đấy ạ.”
Doro nói: “Ừ, đây là triệu chứng bình thường, cháu không cần sợ hãi.” Ông ấy bảo Mễ Hòa nằm vào cabin y tế: "Bác sẽ xem thử dữ liệu thân thể của cháu, lần này bác sẽ kiểm tra khá nhiều mục, thời gian hơi lâu một chút, có một số mục sẽ hơi đau, cháu không cần sợ.”
Mễ Hòa nói: “Ở bên cạnh Dodo thì cháu không sợ đâu.”
Doro nói: “Ừ, bác ở bên cháu mà.”