Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 409.

Chương 409. - Chương 409. -

Sau khi Mễ Hòa tỉnh dậy, một đám người vây quanh bên mép giường cô, mọi người hỏi thăm ân cần, Freddy còn muốn thò đầu vào xem nhưng đều bị Trung tá Dương chen vào rất nhiều lần.

Sau đó, dì Linda phải giật giật áo của Trung tá Dương rất nhiều lần ông ấy mới để Freddy tới gần. Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay Mễ Hòa, dưới đôi mắt trợn trừng của Trung tá Dương, anh hỏi cô: “Cơ thể em có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

Mễ Hòa cảm nhận một chút, bên dưới có hơi đau nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.

Hannah còn nói: “Mẹ có bôi một chút thuốc cho con, một lát nữa thì sẽ không còn đau nữa.”

Doro tiếp lời: “Cho dù thế đi chăng nữa thì cháu cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày.”

Mễ Hòa nghĩ phương pháp nhổ trồng này cũng giống như ở cữ của năm trăm năm trước, tất nhiên cần được coi trọng. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn được nhìn thấy đứa nhỏ: “Bé cưng đâu ạ?”

Freddy đẩy giường Mễ Hòa lại bên cạnh trụ nuôi cấy để cô nhìn con mình.

Thai nhi ba tháng chỉ lớn bằng một quả chanh, nhưng đã có thể nhìn ra tứ chi, tuy ngũ quan vẫn chưa thể hiện rõ, nhưng cả người cậu bé vô cùng nhỏ nhắn, dáng vẻ yếu ớt lơ lửng trong bọc nước ối, có đôi khi cậu bé cũng sẽ động đậy một chút.

Tuy cô sớm đã biết cậu bé là con trai, nhưng mỗi khi bé động đậy một chút, Trung tá Dương ở bên cạnh hưng phấn hô to: “Ui cha, cháu ngoại ngoan động đậy kìa! Cháu ngoại ông thông minh quá!”

Lúc này ngay cả Hannah cũng không châm biếm Trung tá Dương, bởi vì bà ấy cũng nhìn cậu bé rất nghiêm túc. Doro và Hannah đã nhìn phôi thai của cô vô số lần, thậm chí cậu bé còn được lấy ra ngoài trong tay bọn họ, nhưng khi nhìn thấy sinh mệnh nhỏ nhắn có cùng huyết thống với cô, bọn họ vẫn cảm động không thôi.

Đứa nhỏ này từ khi mới mang thai đã nhận được sự yêu thích của mọi người.

Đào Tử bình thường to giọng nay cũng nhỏ giọng nói: “Trông bé thật nhỏ quá.” Sau đó cậu ấy nói với Mễ Hòa: “Cậu không nỗ lực gì cả, tốt xấu gì cũng phải một thai ba bốn đứa mới đúng chứ!”

Anitta nói: “Đó là khả năng sinh đẻ của người Deutch các cậu! Con người bọn tớ một thai một đứa mới là chuyện bình thường.”

Dương Âm bên cạnh rầy la hai người họ: “Hai người đừng làm loạn trước mặt con nít, bé cưng còn nhỏ.”

Cậu ấy nói: “Tớ có thể ca hát cho bé nghe mỗi ngày.”

Đào Tử nói: “Tớ có thể khiêu vũ để bé có thể cảm nhận được vui sướng.”

Anitta nói: “Tớ có thể luyện một vài đường quyền đơn giản trước mặt đứa nhỏ, khi nào cậu bé được sinh ra thì đã có võ công rồi.”

Mễ Hòa nghe thế, cô cảm thấy vừa sinh ra đã có võ công gì đó chẳng đáng tin cậy chút nào.

Trung tá Dương nói: “Chúng ta có thể kể cho bé cưng nghe chuyện cổ tích, để bé sau này giống mẹ bé vậy, là một bé cưng thích cười.”

Hannah cũng bày tỏ: “Mẹ cũng có thể đọc cho đứa nhỏ nghe luận văn, trang bị tri thức cho đứa nhỏ.”

Doro gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Hôm qua bác mới vừa đọc luận văn &LTHồi hải mã và khả năng cấy ghép ký ức> , trong nhà vẫn còn rất nhiều luận văn khác nữa.”

Mễ Hòa cảm thấy cậu bé thật bận rộn mà…

Tới khi tất cả người thân đều phát biểu ý kiến bản thân về việc nuôi dạy thai nhi, thì người làm cha ruột Freddy chỉ nói: “Anh hy vọng con khỏe mạnh trưởng thành là được.” Mễ Hòa cũng gật đầu đồng ý.

Trung tá Dương nói: “Là đứa nhỏ của nhà họ Dương chúng tôi, đương nhiên sẽ khỏe mạnh trưởng thành rồi! Chỉ có gen nhà Collins các cậu mới yếu nhớt thôi!”

Mễ Hòa ở trong phòng tịnh dưỡng một thời gian dài, Hannah và Linda chăm sóc cô rất tốt. Cô ở cữ hoàn toàn dựa theo ký ức kiếp trước, hơn nữa Doro và Hannah cũng bổ sung cho cô rất nhiều thuốc dinh dưỡng sau khi sinh, khiến Mễ Hòa cảm thấy trạng thái cơ thể mình thậm chí còn tốt hơn trước đó, ngay cả cái bụng hơi phồng ra của cô cũng chậm rãi xẹp xuống.

Có điều so với việc chú ý tới bản thân, bây giờ Mễ Hòa càng coi trọng sự khỏe mạnh của đứa nhỏ hơn. Cậu bé mới hơn ba tháng, lớn lên từng ngày một, chú dì, ông ngoại, bà ngoại, cha mẹ ngày nào cũng vây quanh trước trụ nuôi cấy. Đặc biệt là Trung tá Dương, ông ấy hận không thể ngày nào cũng canh giữ ở đó, ngay cả việc đánh Freddy cũng ít lại, theo lời ông ấy nói thì: “Dầu gì cũng là cha của cháu ngoại, cha phải cho cháu ngoại chút mặt mũi.” Trời biết cháu ngoại ông ấy mới hơn ba tháng mà thôi, ngay cả ngũ quan còn chưa thành hình rõ ràng thì từ mặt mũi ở đâu ra mà nói hả?

Cho dù ngũ quan của cậu bé còn chưa nẩy nở hoàn toàn, thì ngày nào Trung tá Dương cũng nói: “Nhìn xem, bé cưng trông thật giống Mật Đường! Thật sự giống con bé khi còn nhỏ y như đúc, có phải không, Hannah?”

Lúc này Hannah cũng dối lòng nói: “Đúng, rất giống!”

Bình Luận (0)
Comment