Tuy đã nhận được nhẫn cưới ngọc lục bảo nhưng Mễ Hòa lại không dám đeo nó ra ngoài, bởi vì người trong cả Đế Quốc đều đã thấy qua chiếc nhẫn này rồi, nếu như cô bị ai đó nhận ra thì quá nguy hiểm.
Mễ Hòa cảm thấy chờ qua một thời gian để trên Tinh Võng xuất hiện những phiên bản hàng nhái cao cấp đã thì cô mới dám mang nó đi ra ngoài. Có điều bây giờ cô còn đi học, nếu mang một cái nhẫn to như thế thì quá phô trương, không phù hợp với tác phong bình thường của cô khi đến lớp.
Cho nên chiếc nhẫn đó được cô vô cùng quý trọng đặt vào chiếc hộp bằng lông chim bói cá mà Freddy từng tặng cô. Mỗi buổi tối trước khi ngủ, Mễ Hòa đều thích mở hộp ra xem, sau đó vừa nhìn nhẫn vừa cười khờ.
Qua mấy ngày, Freddy cũng phát hiện chuyện Mễ Hòa không dám mang nhẫn, anh không nói gì thêm, nhưng vào một buổi tối nọ khi họ sắp chia tay nhau, Freddy đột nhiên lấy một cặp nhẫn bằng kim loại màu đỏ thẫm ra rồi nói với Mễ Hòa: “Em đeo lên thử xem.”
Mễ Hòa nhìn thử, phát hiện cặp nhẫn trong hộp là loại nhẫn trơn bình thường ở năm trăm năm trước, nó gần như chỉ là một chiếc vòng kim loại thôi, bên trong được khắc tên của bọn họ, nhưng Mễ Hòa lại quá đỗi vui mừng, cô cầm chiếc nhẫn dành cho nam lên rồi nói: “Lại đây, để em đeo lên cho anh nhé.”
Freddy vươn tay, Mễ Hòa lập tức đeo nhẫn lên ngón áp út cho anh, sau đó để Freddy mang chiếc nhẫn dành cho nữ lên ngón áp út cho mình.
Mễ Hòa đan mười ngón tay của cả hai vào nhau, cô hí hửng nhìn chiếc nhẫn cặp của hai bên, thầm nghĩ: Tốt rồi, giờ thì học sinh nữ trong trường sẽ biết anh Freddy là của cô.
Cho dù anh Freddy đã che giấu thân phận Hoàng tử, cũng giấu đi diện mạo anh tuấn của mình thì anh vẫn cực kỳ ưu tú, thường xuyên có học sinh nữ xinh đẹp của Đại học liên minh các hành tinh đến tỏ tình với anh, thậm chí học sinh nam của Trường quân đội Alex cũng không ngoại lệ, họ cũng từng tới tỏ tình với Freddy.
Cho nên thời buổi này, nếu bạn trai quá ưu tú thì tình địch không chỉ có các cô gái xinh đẹp thôi đâu, ngay cả các anh chàng đẹp trai cũng có thể trở thành tình địch của mình đấy.
Thấy chiếc nhẫn có màu đỏ, Mễ Hòa hỏi anh: “Anh dùng nguyên liệu gì làm mà nó có màu đỏ thế?”
Freddy nói: “Anh dùng quặng Xích Tinh ở Alex làm đấy, cho nên nó mới có màu đỏ.”
Mễ Hòa đã từng thấy khoáng thạch của quặng Xích Tinh rồi, bởi vì khi đó Doro đã từng mang theo hai viên khoáng thạch đi tham gia “nghi thức rửa tội” của một đứa bé ở tinh cầu Alex.
Cô đã ở bên cạnh Doro từ nhỏ đến lớn cho nên cũng khá quen thuộc với những tập tục ở Alex: "Nghi thức rửa tội” là việc xăm một hình xăm màu đỏ với hoa văn phức tạp lên đỉnh đầu của một đứa bé Alex sau khi sinh ra, nguyên liệu mà họ dùng chính là quặng Xích Tinh được mài thành bột. Người Alex cho rằng hoa văn màu đỏ được xăm từ loại khoáng thạch này sẽ đại biểu cho sự chúc phúc của vĩnh hằng và của thần chân lý, đây là một việc vô cùng thần thánh.
Mễ Hòa lập tức hiểu ý của Freddy ngay, anh cũng muốn có được sự chúc phúc của thần cũng như sự vĩnh hằng đó, cô tựa đầu mình lên vai của Freddy, nắm lấy tay anh: "Thần chân lý sẽ chúc phúc cho chúng ta mà, ngay cả tỷ lệ một phần nghìn tỷ mà chúng ta cũng có thể bắt lấy và có được bé cưng còn gì, đó cũng đã là một kỳ tích rồi.”
Freddy hôn lên đỉnh đầu của cô, dịu dàng đáp: “Đúng thế.”
Mễ Hòa lại nói: “Có anh ở bên cạnh là em đã thỏa mãn lắm rồi, hiện tại chúng ta vui vẻ như thế đã xem như là vĩnh hằng đối với em rồi đó.”
Freddy nghe xong thì trong lòng có hơi buồn bã, anh thật sự rất muốn dành cho cô và con sự vĩnh hằng thật sự.
Đứa bé trong trụ nuôi cấy mỗi ngày đều có những thay đổi rõ rệt, nhìn con lớn lên từng ngày, nội tâm anh không ngừng cầu nguyện: Xin hãy cho anh thêm một ít thời gian đi, để anh có thể làm bạn bên cạnh cô và con nhiều hơn, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì thật tốt...
Bàn tay mang nhẫn của họ nắm lấy nhau, làn da màu đồng và màu trắng đan xen, chiếc nhẫn màu đỏ thẫm tựa như sợi dây tơ hồng quấn quanh trên ngón tay và kết nối bọn họ lại với nhau.
Bé cưng đã sắp bảy tháng rồi, Thượng tá Dương bắt đầu có phiền não mới, bởi vì ông ấy đang nghĩ xem nên đặt tên gì cho bé cưng.
Mỗi khi Mễ Hòa tan học về nhà, cô thường xuyên thấy cảnh ông ấy dùng một tay chải vuốt lông cho chim Diệu Âm, động tác của ông ấy rất đỗi dịu dàng, chim Diệu Âm phê tới mức nằm ễnh bụng trên đầu gối của Thượng tá Dương, thi thoảng lại phát ra tiếng “chiếp chiếp”, hiển nhiên là nó đang rất hạnh phúc.