Thượng tá Dương còn đang trông mong xem có cần lấy máu của mình không, kết quả nghi thức chỉ cần mỗi máu của cha mẹ đứa bé mà thôi, ông ấy có hơi tiếc nuối. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng thôi, họ cần máu của Doro là vì đây là nghi thức rửa tội của người Alex, nếu không có máu của Doro thì xem như là không có ý nghĩa rồi.
Máu của ba người hòa quyện vào bột quặng Xích Tinh, Đại Trưởng lão lắc lư cây bút vài cái, Mễ Hòa cảm thấy hình như bột quặng Xích Tinh bên trong có hơi lóe ánh sáng vàng.
Chờ đến khi ngòi bút mềm mại đụng tới làn da trắng nõn của Fionn, nước mực màu đỏ lập tức chảy ra, bốn vị trưởng lão còn lại bắt đầu ngâm nga tiếp, còn Đại Trưởng lão thì vẽ hoa văn của gia tộc Bidamika lên ngực trái của Fionn, hoa văn đó lan dần từ vị trí trái tim tới tận cánh tay trái của Fionn, cuối cùng dừng lại ở ngón giữa bàn tay trái của bé. Khi mới nhìn qua, hoa văn này như thể được mọc ra từ ngực bé vậy, nó phủ kín cả cánh tay trái của bé.
Fionn vẫn còn tưởng là người lớn đang chơi với mình, bé há miệng cười khanh khách không ngừng, sự thần thánh và nghiêm trang của nghi thức cũng được tiếng cười của bé xoa dịu đi phần nào.
Không qua bao lâu, Đại Trưởng lão đã vẽ xong rồi, khi ông ấy dừng bút, nét mực cũng đã khô hẳn, hoa văn cũng ánh lên màu đỏ ánh kim khác với những người Alex khác. Đại Trưởng lão có hơi kinh ngạc, nhưng ông ấy không nói thêm cái gì.
Đại Trưởng lão nói với Fionn: “Từ nay về sau, cháu chính là đồng bào của bọn ông, bọn ông sẽ đối xử với cháu như người nhà.”
Ông ấy sờ lên hoa văn màu đỏ ánh kim trên người của Fionn: “Bé Fionn à, cháu là con người đầu tiên được làm lễ rửa tội, và cũng có thể là con người cuối cùng, hy vọng trong tương lai, bức tượng của cháu sẽ được trưng bày trong căn phòng hiền triết này.”
Sau khi nghi thức rửa tội kết thúc, Mễ Hòa đi tới bế Fionn lên, Fionn ngửi được mùi hương quen thuộc của mẹ thì lập tức dụi dụi vào ngực cô. Freddy cũng tiến lên giúp Mễ Hòa mặc quần áo cho bé, Fionn dùng bàn tay nhỏ xíu vỗ lên tay của cha, cứ nghĩ là mọi người đang chơi đùa với mình.
Luke đã quan sát toàn bộ quá trình, anh ấy nhìn hoa văn màu đỏ ánh kim trên cánh tay nhỏ của Fionn, lại nhìn phần nóc cao chót vót của căn phòng hiền triết, cuối cùng thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Vận mệnh đúng là thích trêu chọc chúng ta mà...”
Dì Linda nhìn từ đầu đến đuôi cũng sững sờ, nói thật là lúc biết Doro sẽ dẫn con của Mễ Hòa đi tham gia lễ rửa tội, bà ta vẫn không dám tin tưởng. Đúng là bà ta biết Doro rất thích Mễ Hòa, trước kia trong căn cứ chỉ có hai đứa nhỏ là Mễ Hòa và Mộc Thần, Doro vẫn thích đứa bé người thường là Mễ Hòa hơn. Khi ấy Linda chỉ cảm thấy có thể là do Mễ Hòa quá đáng yêu, quá giỏi làm nũng, mà người Alex chắc cũng thích mấy bé gái ngọt ngào như thế hơn.
Linda luôn cho rằng tình thương của bậc trưởng bối không phải là thứ muốn có là có, cho nên bà ta chỉ dạy Mộc Thần là phải tôn kính Doro chứ không cần cố tình đi nịnh nọt ông ấy.
Thậm chí bà ta cũng không cảm thấy tình thương mà Doro dành cho Mễ Hòa là “tài sản” lớn nhất của cô, bởi vì hai người thuộc hai chủng tộc khác nhau mà, cho nên năm đó khi Mộc Thần thích Mễ Hòa, bà ta kiên trì dùng lý do Mễ Hòa chỉ là người thường để ngăn cản Mộc Thần.
Nhưng nhìn tình bây giờ mà xem, con của Mễ Hòa vừa sinh ra là đã được tham gia vào lễ rửa tội của người Alex. Từ nay về sau, Fionn đã được tính là nửa người Alex, người Alex trên cả Đế Quốc sẽ xem bé như đồng bào của mình, ngay cả những nhà khoa học nổi tiếng trong các lĩnh vực cũng sẽ đối xử tử tế với bé và dành cho bé những cơ hội quý giá!
Tuy Linda luôn rất bình tĩnh, nhưng bà ta không thể không thừa nhận rằng mình đã hối hận rồi. Có điều cũng đâu còn cách nào khác đâu, bà ta thở dài một hơi, thật không ngờ dòng họ của đứa bé này lại là dòng họ của Vương tộc Otto. Bà ta nhìn về phía Freddy tóc đen mắt xanh lá, lại nhìn về phía Fionn tóc vàng mắt xanh lá, quả thực không dám nghĩ nhiều nữa. Trong cả Vương tộc Otto, người có tóc vàng mắt xanh lá chỉ có một vị thôi... Trời ạ, chuyện này không phải sự thật đâu đúng không?
Sau nghi thức rửa tội, Thượng tá Dương và Luke đều xông tới. Bọn họ quan sát hình xăm trên người của Fionn, lúc này nước mực đã khô từ lâu rồi cho nên hình xăm cứ như là vết bớt có sẵn trên người của Fionn vậy, sờ lên cực kỳ bóng loáng. Đào Tử cảm thấy chuyện này quá thần kỳ, cậu ấy còn nói: “Chắc tớ cũng thử xăm một hình xem sao nhỉ? Trông đẹp phết á!”
Lúc này Doro và Đại Trưởng lão đang đứng trước dãy tượng trong phòng hiền triết, nơi bọn họ đứng là một cái bệ đá trống không có bức tượng nào, Đại Trưởng lão nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn chỗ này cho ông từ hai mươi năm trước rồi.”
Doro không nói gì.