Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443.

Chương 443. - Chương 443. -

Mễ Hòa còn chưa kịp trả lời, Freddy đã mở miệng: “Tôi thấy chuyện này không ổn lắm, mấy đề nghị rác rưởi như vậy mấy người có mơ cũng không thành đâu.” Sau đó, anh cầm một xiên thịt lên, nhét vào miệng Luke: “Đồ ăn cũng không chặn nổi miệng cậu.”

Luke há to miệng ăn liền hai xiên, miếng thịt nướng hơi cháy cạnh vừa vào tới miệng đã tuôn ra nước sốt thơm lừng, càng nhai càng đậm đà, khiến con người ta không kiềm được mà thấy nghiện.

Luke nói với Freddy: “Tên cuồng độc chiếm, hừ.”

Freddy không thèm để ý tới anh ấy, không đập cho anh ấy một trận là đã hiền lắm rồi.

Tối đó, mọi người cùng nhau say sưa tới tận khuya, lúc sau mt còn cũng Freddy uống chút một ly chất gây ảo giác. Sau khi tất cả mọi người cùng uống chất gây ảo giác, ai nấy đều há miệng cười ngu, giọng Anitta lớn nhất, cứ ha ha hoài không dừng lại nổi, tới cả Mộc Thần cũng cười một tràng dài.

Nhưng Freddy thì khác, nhìn như không đụng tới giọt chất gây ảo giác nào vậy. Càng là những lúc thế này, Freddy lại càng kiệm lời, có thể nói là quán triệt sâu sắc đạo lý nếu quá hưng phấn tới độ không kiềm chế được thì hãy nói ít lại, đúng là quá mức khắc chế mà.

Mộc Thần giơ chai đựng chất gây ảo giác lên, cùng Freddy nốc tới đáy, còn vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu anh dám đối xử không tốt với Tiểu Mễ, tôi sẽ bất chấp tất cả giành lại em ấy.”

Freddy trả lời: “Tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để em ấy được hạnh phúc.”

Mộc Thần đáp: “Hy vọng anh sẽ mãi nhớ kỹ những lời này.”

Rồi lại nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không thèm quan tâm thân phận của anh là gì đâu.”

Đêm hôm ấy, Mộc Thần và Lita ngủ lại đây, dì Linda còn xoa mặt cho Mộc Thần, giúp anh ta ngủ ngon hơn.

Có điều, sáng hôm sau, vừa tỉnh lại thì hai người họ đã phải rời đi rồi.

Cả Mộc Thần lẫn Lita đều rất bận, Mộc Thần phải trở về tinh hạm tiếp tục canh gác, còn Lita cũng cần lên đường về Mars.

Mễ Hòa và Freddy tiễn hai người họ tới trạm phi thuyền. Trước khi đi, Lita xoay người véo nhẹ mặt Mễ Hòa, nói: “Phải hạnh phúc đấy, Tiểu Mễ.”

Mễ Hòa mỉm cười, nụ cười đó giống hệt như lần đầu tiên gặp gỡ Lita vậy, vừa ngọt, vừa ấm: “Chị cũng phải hạnh phúc đó nha.” Trong đầu cô chợt hiện lên quang cảnh tối qua, khi cô hỏi Lita về chuyện giữa chị ấy và Leone, lúc đó, chị ấy đã nói: “Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy thì dù chỉ ngắm cô ấy thôi, chị cũng thấy rất vui rồi.”

Lita cười với Mễ Hòa, đáp: “Thấy Fionn đáng yêu như vậy, chị cũng muốn xin con rồi đấy, biết đâu sang năm chị sẽ thông báo tin vui cho em cũng nên.”

Mễ Hòa nói: “Trẻ con không phải cứ thích thì sinh rồi quăng cho người máy bảo mẫu nuôi đâu, phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần làm cha làm mẹ đã rồi hẵng cầu con, hơn nữa còn phải có trách nhiệm nuôi dạy nó tử tế.”

Lita cười: “Làm mẹ rồi có khác, dạy luôn cả chị cơ đấy.” Cô ấy phẩy tay với Mễ Hòa: “Chị chỉ nói vậy thôi, chứ thật ra chị vẫn còn chưa chơi chán đâu.”

Lúc này, Mộc Thần mới nhớ lấy từ trong túi ra một món đồ chơi nhỏ, là mô hình tinh hạm, nhìn bề ngoài khá là tinh xảo. Anh ta nói: “Sáng nay thấy Fionn chỉ lo ôm cậu bé, quên mấy đưa cái này cho nó. Đây là mô hình mà anh làm lúc ở tinh hạm, có thể điều khiển bằng thiết bị đầu cuối, không chỉ bay được mà còn có cả ra-đa luôn đó, tặng cho Fionn nè.”

Mễ Hòa đáp: “Cảm ơn cậu của Fionn nhé.”

Mộc Thần lặp đi lặp lại tiếng cậu này, rồi nhoẻn miệng cười, như vậy cũng tốt.

Sau đó anh ta quay sang nói với Freddy: “Tôi có chút việc muốn nói riêng với Tiểu Mễ, được không?” Freddy lập tức vô cùng phóng khoáng cách xa họ vài bước.

Mộc Thần nói với Mễ Hòa: “Mễ Hòa ngốc, sao em lại tìm một người có thân phận cao như vậy chứ?” Anh ta tiếp tục nhỏ giọng trách mắng: “Nếu sau này em chịu uất ức, dù anh có muốn đập anh ta một trận thì cũng chẳng tiện chút nào.”

Nghe vậy, trong lòng Mễ Hòa vô cùng cảm động.

Quả nhiên, anh Thần Thần vẫn là anh Thần Thần, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.

Hai mắt của cô đã ươn ướt, nhưng trên môi vẫn là nụ cười tươi rói: “Không có chuyện đó đâu, anh ấy đối xử tốt với em lắm.”

Mộc Thần nghe vậy, khẽ nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Lita thấy hai người họ châu đầu nói nhỏ, hốc mắt Mễ Hòa còn đỏ lên thì định tới nói Mộc Thần vài câu, ai ngờ hai người đã vẫy tay rồi tách nhau ra.

Sau giây phút sum vầy ngắn ngủn là khoảng thời gian xa cách dài đằng đẵng.

Bởi vì, mọi người đều đã lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment