Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, sau đó được anh nắm thật chặt.
Anh dắt cô đi vào thang máy xuống lòng đất, vô số camera chĩa về phía họ, ngay khi cả hai bước vào thang máy, bên trong chợt vang lên một giọng nói: “Friedrich điện hạ, hoan nghênh trở về.”
Freddy “ừ” nhẹ một tiếng, Mễ Hòa cảm thấy, từ khi về tới nơi này, anh Freddy đã đổi về thân phận Hoàng tử của mình. Một Freddy như thế làm cô cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của cả hai lại làm cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Anh dẫn cô đổi liên tục vài chiếc thang máy, thậm chí có nhiều nơi còn cần xác nhận mật mã gen, tóm lại công tác bảo mật ở đây vô cùng khắt khe. Thang máy cũng càng ngày càng nhỏ, cô cảm giác được bọn họ đã xuống rất sâu, nhưng từ hai trăm mét dưới mặt đất trở đi thì trên thang máy đã không còn hiện ra chiều sâu cụ thể nữa.
Freddy còn dặn dò Mễ Hòa: “Lúc không có anh ở bên cạnh thì em đừng đi lung tung nhé, bởi vì rất có khả năng em sẽ bị lạc và không tìm được đường về. Hơn nữa những camera ở đây đều có cài thêm công năng tấn công, em nhớ chú ý an toàn của bản thân đấy.”
Mễ Hòa gật đầu liên tục, cảm thấy cho dù là ở thời nào thì hoàng cung cũng là một nơi đáng sợ.
Sau khi cả hai ra khỏi thang máy, Freddy nói với cô: “Chỗ này là ba trăm mét dưới mặt đất, là nơi mà anh và Dick, hiện giờ hẳn là có thêm Leone - sinh hoạt hàng ngày.”
Mễ Hòa đi tới xem thử, phát hiện phía trước là một hành lang rất dài, hai bên đều là vách tường có dán giấy dán tường chứ chẳng có căn phòng nào cả.
Cô có hơi khó hiểu, cô thấy trên tường có mấy cánh cửa nhưng đều được đóng chặt lại, Freddy dẫn cô đến trước một bức tranh phong cảnh cao khoảng một mét thì dừng lại.
Đây là một bức tranh sơn dầu về phong cảnh rất xinh đẹp, bên trên là một căn biệt thự được bao bọc trong một vườn hoa tươi, khá giống với kiểu tranh sơn dầu từ năm trăm năm trước. Mễ Hòa còn đang nghĩ, không lẽ đây là tuyệt tác của một họa sĩ nổi tiếng nào đó ư? Trong lúc cô đang cố gắng làm tế bào nghệ thuật của mình sống lại thì Freddy bất ngờ dán tay mình lên bức tranh, máy theo dõi trên đỉnh đầu đột nhiên bắn ra một tia sáng bọc lấy hai người, Mễ Hòa vừa nghe “tinh” một tiếng, Freddy đã nắm tay cô đi về phía bức tranh.
Nói thật, Mễ Hòa cảm thấy như anh đang dẫn cô đâm vào tường ấy, nếu không phải người dẫn đường là Freddy thì Mễ Hòa đã không dám đi rồi.
Freddy còn nói với cô: “Em đừng sợ.” Vừa dứt câu, anh đã đi xuyên nửa người vào trong bức tranh, Mễ Hòa cũng theo sát anh, lúc xuyên qua đó, cô có cảm giác cả người tê tê, cảm giác kỳ diệu này làm cô cứ ngỡ như mình đang ở trong truyện “Harry Potter” hay “Alice lạc vào xứ thần tiên” vậy.
Nhưng chuyện làm cô càng ngạc nhiên hơn là, sau khi xuyên qua bức tranh, căn biệt thự được bao phủ trong hoa tươi thật sự đã xuất hiện trước mặt cô. Cô không nhịn được “oa” một tiếng, thần kỳ quá, cứ như là tranh vẽ biến thành hiện thực vậy.
Freddy nói: “Hoan nghênh em vào vườn hoa của anh.”
Nếu không phải đã biết mình thật sự đang ở ba trăm mét dưới lòng đất, Mễ Hòa còn tưởng là mình đã tới một chốn thần tiên nào đó trên mặt đất cơ, bởi vì nơi này chẳng những có trời xanh mây trắng mà còn có hoa thơm đua nhau khoe sắc, trong không khí thoang thoảng mùi đất và mùi hoa, nói chung là vô cùng tuyệt vời.
Freddy dắt cô xuyên qua vườn hoa và đi vào biệt thự, Mễ Hòa thấy một người máy đang bận rộn quét tước trong phòng khách, đây là chủng loại người máy khá cũ rồi, trên thị trường cũng không còn sản xuất và bán nữa, Freddy nói: “Nó là người máy bảo mẫu của anh - Allan.”
Anh nói tiếp: “Nơi này trừ Allan ra thì không còn người máy nào khác nữa, đây là nơi chỉ thuộc về chúng ta.” Anh lại dắt Mễ Hòa đi tham quan ngôi nhà một lượt, sau đó cả hai đi vào phòng ngủ chính ở lầu hai, nơi này cũng được Allan quét dọn sạch sẽ, trong phòng còn được cắm hoa tươi trang trí.
Sau khi đẩy cửa sổ ra, Mễ Hòa còn có thể nhìn thấy vườn hoa cũng như bầu trời xanh ở bên ngoài, thậm chí là cây cối xanh mướt phía xa xa cũng được bắt chước rất chân thật, điều này làm cô cảm thấy vô cùng mới lạ.
Thì ra hoàng cung của năm thứ ba trăm của lịch thiên văn là như thế này à.
Freddy hỏi: “Em thích nơi này không?”
Mễ Hòa gật đầu: "Thích ạ, rất thú vị.”
Freddy ôm cô từ phía sau, lúc này Mễ Hòa đã khôi phục lại diện mạo thật của mình, khi đứng trong không gian chỉ có hai người này, Freddy không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô. Mỗi lần chạm đến Mễ Hòa, anh đều không nhịn được và khao khát nhiều hơn, bởi vậy nụ hôn của họ càng lúc càng sâu.