Anitta sốt ruột muốn thử mở cánh ra rồi bay lên, có điều cô ấy cũng hơi cảm thấy lo lắng. Nếu lỡ cô ấy bay không tốt, bị ngã xuống dưới, thì không phải chỉ gãy xương thôi mà là thịt nát xương tan đó! Bởi vì chỗ đăng ký nằm ở ngay giữa không trung cơ!
Dương Âm đã từng có kinh nghiệm kéo tay Anitta nói: “Không sao đâu, trọng lực ở đây nhỏ hơn mười lăm phần trăm so với Trái Đất, nồng độ khí quyển cũng cao hơn, cho dù không có cánh cũng rất dễ dàng để nổi bồng bềnh trong không trung. Đi nào, tớ dẫn cậu.” Nói xong cậu ấy dẫn đầu mở cánh ra rồi kéo Anitta bay ra ngoài.
Mễ Hòa chỉ nghe thấy Anitta “Oa” lên một tiếng, sau đó cô ấy đã cùng Dương Âm bay lên không trung. Lúc cô ấy vừa lên cao thì rất vụng về, không thích ứng được cảm giác trọng lực bị yếu đi, cứ muốn dùng chân dẫm lên mặt đất, nhưng chỗ này làm gì có mặt đất nào, toàn là mây mù cả thôi.
Freddy thấy Anitta đã bay ra ngoài thì cũng ôm lấy Fionn, rồi nắm tay Mễ Hòa cùng bay lên. Cách Freddy bay lên trông vô cùng đơn giản, anh đứng tại chỗ, chỉ hơi nhẹ nhàng nhún chân một cái, đôi cánh thật lớn giương ra, sau đó cả người anh đã lơ lửng giữa không trung.
Một tay anh ôm lấy Fionn, một tay ôm lấy Mễ Hòa, không tốn chút sức lực nào đã bay lên giữa không trung. Fionn vô cùng tò mò, tay nhỏ giơ ra nắm lấy đám mây dày, trong miệng không ngừng kêu “ê a".
Đôi cánh sau lưng Mễ Hòa cũng bắt đầu tự động vỗ vỗ, có điều cô vẫn chưa kiểm soát được nó. Thế mà cô còn muốn kéo cả Doro nữa, kết quả, cô vừa quay qua nhìn đã thấy Doro kéo theo Đào Tử bay lên, cách bay rất tốt, cảm giác thích ứng khá nhanh.
Chỗ đài đăng ký chỉ còn mỗi mình chim Diệu Âm đang ngây ngốc, tên ngốc có đôi cánh thật sự lại bị mấy con người dọa sợ rồi.
Mễ Hòa nói với Doro: “Sao bác lại biết bay thế?”
Doro nói: “Bác cũng đã sống hơn hai trăm năm rồi, lúc còn trẻ đã từng tới chỗ này đo đạc thành phần địa chất.”
Lúc này, chim Diệu Âm cũng bay từ trên mặt đất lên, sau khi nó bay qua tới, Fionn hưng phấn vươn tay ra với nó, ý tứ là: “Tui cũng có cánh nà!” Chim Diệu Âm ở giữa không trung chớp chớp đôi mắt đen tròn của mình, nó còn chưa hiểu được tại sao bỗng nhiên mấy con người này lại có thêm đôi cánh đâu…
Sau khi Mễ Hòa được Freddy ôm chặt một lúc thì cô cũng dần thích ứng được với cảm giác trống rỗng dưới chân. Nhưng chủ yếu là, cô cảm thấy cả người mình trở nên rất nhẹ, cảm giác muốn mở đôi cánh của mình ra để nghênh đón không trung vô cùng mãnh liệt, cả người trở nên nhẹ bẫng, như thể có thể bay theo cơn gió vậy.
Freddy cổ vũ cô: “Không cần sợ, anh ở bên cạnh em.”
Mễ Hòa thử không dựa vào Freddy, giao toàn bộ bản thân cho đôi cánh đang chậm rãi vỗ vỗ sau lưng. Cô cảm nhận được dưới chân mình trống rỗng, bên tai là tiếng gió, những đám mây được gió thổi đi lướt qua ngón tay cô, hơi ẩm ướt một chút, nhưng gió rất thoải mái, rất mềm mại.
Sau khi cô quen rồi thì hoàn toàn buông tay Freddy ra, cả người nhẹ nhàng bay giữa không trung, sau đó, cô nương theo gió mà bay lên cao.
Lúc này cô phát hiện, sau khi mọi người đã quen với việc bay rồi thì đều có thể bay độc lập. Thậm chí Anitta còn hưng phấn la lên, cô ấy vô cùng vui vẻ, cho dù là ở giữa không trung cũng có thể nghe được tiếng cười của cô ấy.
Mễ Hòa cảm thấy Anitta bây giờ cởi mở hơn so với lúc bọn họ mới quen nhau nhiều. Cô ấy hiểu được yêu thương, cũng học được chủ động quan tâm người khác, cũng biết không phải chỉ chiếm lấy, mà cũng học được cách cho đi, đúng là càng ngày càng tốt hơn.
Sau khi người lớn học được cách bay rồi thì mọi người nhìn bé Fionn quen với cảm giác này. Freddy cẩn thận với Fionn rất nhiều, một tay giữ lấy chân nhỏ của bé, sợ bé không khống chế được mà ngã xuống. Anitta còn lấy ra vũ khí của mình là sợi dây có một đầu là trang sức hình bát giác, Freddy quấn một đầu dây vào eo Fionn, còn bản thân nắm một đầu dây khác, thế này anh mới an tâm.
Lúc này bé Fionn vẫn còn chưa biết bản thân bị cha mình nuôi thả giống như cún con, chỉ cảm nhận được cha buông tay mình ra, cơ thể nho nhỏ của bé lập tức bay lên. Bé hưng phấn kêu lên, cánh tay nhỏ nhỏ đập lên đập xuống ở trên không trung. Lúc này Freddy làm mẫu động tác cho Fionn, bé nghiêm túc nhìn anh hai lần, sau đó cũng bắt chước lặp lại y chang hành động của anh để bay lên. Bây giờ thì Mễ Hòa cảm thấy dáng vẻ vụng về lúc nãy của cô đã bị con trai đánh tan hết.