Mấy người Mễ Hoà chơi cả ngày, buổi tối sau khi về nhà cũng mệt mỏi, mọi người tắm rửa xong thì ai về phòng người nấy ngủ. Về phần Fionn, sau một ngày trời chơi đùa hăng say thì đã thấm mệt, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi trong lồng ngực Freddy ngay trên đường về. Giờ phút này cậu bé được Freddy cẩn thận đặt lên giường, anh ngồi lại bên cạnh nhìn dáng vẻ ngáy ngủ khò khò của bé, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của bé rồi mới từ từ đứng dậy, định rời đi.
Doro ở bên cạnh nhìn từng hành động của Freddy, nói: “Mấy năm trước khi bác quen biết cháu, rất khó tưởng tượng có một ngày sẽ thấy cháu hành động như vậy.”
Freddy nhìn Fionn, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, cháu cũng không thể tưởng tượng được.”
Doro nhìn anh, hỏi: “Cuộc sống như bây giờ, cháu có thích không?”
Cuộc sống mà anh có thể buông bỏ mọi thứ, thoải mái dẫn theo Mễ Hoà, Fionn cùng một đám bạn tốt du ngoạn khắp nơi trong vũ trụ, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha, tràn đầy sung sướng.
Freddy nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Cháu thích cuộc sống hiện tại, nhẹ nhàng, sung sướng, cháu cũng thích ở bên cạnh Fionn nhìn thằng bé lớn lên từng ngày.”
Doro gật đầu.
Ngày hôm sau, mọi người đi tham quan trang trại nuôi gà của chú A Khoan.
Trước lúc đi, thật ra Mễ Hoà đã có sự tưởng tượng nhất định về trang trại nuôi gà vào năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, cảm thấy nó chắc chắn sẽ áp dụng rất nhiều khoa học kỹ thuật cao siêu.
Lúc đến trang trại nuôi gà, đúng như những gì cô nghĩ, chỗ này sử dụng khoa học kỹ thuật cao siêu quá chừng luôn, bằng chứng là hiện tại, toàn bộ ngành chăn nuôi đã được cơ giới hoá. Trang trại nuôi gà của chú A Khoan chỉ có mấy người công nhân chầm chậm đi tới đi lui, cũng không cần ghi chép lại tình trạng sinh trưởng của mỗi con gà nữa.
Nhưng điều khiến Mễ Hoà cảm thấy thích thú không phải là được cơ giới hoá gì đó, mà là đám gà mái đang nhàn nhã ngồi trên những đám mây, hơn nữa chúng nó còn có thể di chuyển ở trên mây.
Nhóm Mễ Hoà muốn bay vào không trung còn phải dựa vào đôi cánh máy, thế mà những con gà này lại có thể dạo bước trên trời một cách tự tại tới vậy ư?
Chú A Khoan nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đứng ở bên cạnh bật cười ha ha, nói: “Ở dưới những tầng mây này có một tầng lót sàn nữa, nhưng tầng lót sàn này được tạo ra từ phân gà có thể chuyển hoá năng lượng giúp cân bằng giữa những đám mây.”
Cho nên phân gà bây giờ còn có thể chuyển hoá làm động năng nữa ư?
Mễ Hoà cảm thấy thật thần kỳ. Hơn nữa lông của đám gà kia hình như còn đang phát sáng đúng không?
A Khoan nói: “Ở đây có một loại thức ăn cho gà gọi là rêu phát sáng, cũng chính là thứ được dùng làm mồi câu cá ngày hôm qua. Loại rêu này có thể phát ra ánh huỳnh quang một cách tự nhiên nên khi tiến vào trong cơ thể của con gà sẽ làm lông gà càng thêm xinh đẹp, đồng thời cũng còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.”
“Nhưng ánh huỳnh quang này không có hại gì đâu, nên tôi mới yên tâm cho gà ăn.” Chú A Khoan vuốt đầu, cười ha hả nói: “Tôi đã từng chịu khổ vì ăn nhầm đồ ăn có hại cho cơ thể mà, nếu không thì tôi cũng sẽ không bị đông lạnh mất năm trăm năm. Thế nên tôi sẽ không làm những chuyện gây hoạ cho sinh vật khác đâu.”
Lúc này Mễ Hoà nhìn thấy trong đám gà hai đầu nhàn nhã có mấy con gà mái thoạt nhìn rất có tinh thần, đám gà trống đi tới đi lui, vẫn luôn ở bên cạnh những con gà mái đang nằm.
Freddy nói: “Đây là người máy bắt chước chăn nuôi sao?”
Chú A Khoan: “Đúng vậy, những con gà trống đó đều là người máy.”
Ông ấy lại nói tiếp: “Để những con gà trống máy quản lý những con gà mái chân chính, chiêu này có phải rất tuyệt hay không?” Ông ấy cười vô cùng đắc ý, cậu bé Chu Chu trong lồng ngực ông cũng bật cười theo.
Mễ Hoà nghe xong, cảm thấy đây không phải là mở một hậu cung cho gà trống sao? Nhưng mà cô cũng phải bội phục trước biện pháp chăn nuôi của chú A Khoan.
Chu Chu trong lồng ngực chú A Khoan giãy dụa muốn đi xuống, trượt xuống được rồi thì bắt lấy ống quần của A Khoan nói: “Gà, gà con, cha ơi, con muốn!”
A Khoan cười nói: “Con bắt được con nào thì cha cho con con đó.” Thế mà ông ấy lại ném con trai mình vào chuồng gà.
Đứa bé ba tuổi đang trên đà phát dục, cao khoảng một mét, hơn nữa hành động của cậu bé rất linh hoạt, sau khi tiến vào chuồng hà thì chạy lung tung một hồi ở bên trong, doạ cho những con gà mái đang ấp trứng đều sợ hãi, lập tức khiến cho gà bay gà nhảy.
Chú A Khoan đứng ở bên ngoài, nhìn con trai mình vội vàng đuổi theo gà chạy, vẫn luôn cười ha ha, không có một chút lo lắng nào cho con trai sẽ bị gà tấn công ở bên trong.