Cậu bé Chu Chu ở bên cạnh nói: “Có thể ấp trứng gà để sinh ra gà nhỏ, anh đã thấy gà nhỏ rồi!” Bé lại ngẩng đầu lên hỏi chú A Khoan: “Cha ơi, con nói đúng không ạ?”
Chú A Khoan gật đầu: “Đúng vậy, có thể ấp trứng gà để sinh ra gà nhỏ.”
Fionn cũng ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, Doro và mọi người.
Sau đó cậu bé làm một hành động ngoài ý muốn của mọi người. Bé giơ trứng lên, hô một tiếng: “Ông ngoại!” Ý của cậu bé chính là cho ông ngoại trứng gà!
Doro sửng sốt một chút, sau đó hốc mắt lập tức ươn ướt. Đứa bé con ấy thuần khiết như vậy, ánh mắt cũng nghiêm túc như thế, bé nhặt được thứ gì đó tốt thì muốn đưa cho ông ngoại.
Doro cầm trứng gà lại đây, nói: “Nếu bé Fionn đưa ông, ông đương nhiên phải nhận lấy.”
Sau đó Fionn lại nhặt thêm mấy quả trứng gà ở trong chuồng gà, lần lượt tặng cho cha mẹ và nhóm chú dì. Mễ Hoà còn đang ghen tị vì cô bị Fionn xếp sau Freddy, lập tức lấy ra tuyệt chiêu trăm lần đều trúng đích của cô: “Vì sao mẹ lại ở sau cha con chứ? Mẹ buồn lắm đấy!”
Fionn thấy thế lại đưa cho Mễ Hoà một quả trứng gà, ý của cậu bé là: “Bồi thường hai quả trứng cho mẹ, mẹ đừng buồn nữa!” Trái tim của Mễ Hoà lập tức mềm mại, xoa đầu Fionn, khen cậu bé: “Mẹ yêu con nhất!”
Sau đó Đào Tử lại hô to: “Fionn, quả thứ nhất cháu phải đưa cho chú, nếu không chú sẽ thương tâm!”
Anitta nói: “Cháu phải đưa cho dì trước chứ, dì yêu cháu lắm Fionn ơi!”
Đào Tử nói tiếp: “Chú yêu cháu nhất!”
Sau đó hai người lại đánh nhau xé nhau thành một cục ở bên cạnh chuồng gà. Anitta lại kéo nếp nhăn của Đào Tử, Đào Tử tức giận đến mức mắng: “Người kéo nếp nhăn của tớ đều là kẻ thù truyền kiếp! Loài người các cậu tin tưởng vào kiếp sau, kiếp sau ta cũng phải đến tìm cậu tính sổ!”
Kết quả Anitta lại nói: “Được thôi. Kiếp sau tớ còn muốn quen biết cậu, còn muốn làm bạn tốt với cậu một lần nữa.”
Đào Tử bỗng nhiên ngừng tay, dừng một chút mới nói: “Ngu ngốc, đột nhiên nói mấy câu sến súa như vậy làm gì? Cho nên mới nói tớ ghét loài người nhất, cảm xúc lên xuống luôn đột nhiên như vậy.”
Anitta hỏi cậu ấy: “Vậy cậu cảm động vì cái gì?”
Đào Tử đáp: “Tớ vui, cậu quản được chắc?”
Dương Âm nhìn đôi bạn thân vượt qua ranh giới chủng tộc kia, hai người bọn họ vừa đánh vừa thương, khó có thể chia lìa.
Cuối cùng Fionn đưa trứng gà cho Dương Âm trước khiến Dương Âm vui vẻ ôm lấy cậu bé dùng sức hôn, khen Fionn: “Không uổng công chú hát cho cháu nghe.”
Ngày đó bởi vì một quả trứng gà mà trong lòng những người lớn đều cảm động bởi bé Fionn.
Sau khi mọi người tham quan chuồng gà xong, Mễ Hoà bắt đầu chuẩn bị món ăn ngon cho mọi người. Nếu đã đi vào trang trại nuôi gà, đương nhiên phải nấu những món liên quan đến thịt gà. Trước lúc tới đây cô đã cố ý chuẩn bị rất nhiều gia vị, chuẩn bị hành động lớn một phen.
Mọi người hỗ trợ cùng nhau giết mấy con gà xong, Mễ Hoà lấy hai cái đùi gà, nhanh tay nấu một đĩa gà cay Trùng Khánh trước cho mọi người đỡ thèm.
Lúc này chú A Khoan không thèm nhường cho mọi người một chút nào, nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy đùi gà. Sau khi một miếng thịt gà cay nồng mềm mại được cho vào trong miệng, ông ấy lộ ra biểu cảm thỏa mãn, nói: “Hương vị này chính là hương vị chính tông nhất vào năm trăm năm trước, thật sự làm cho người ta nhớ lại rất nhiều hồi ức.”
Lúc này Mễ Hoà đang chuẩn bị mì sợi với canh gà. Cô vừa nặn sợi mì vừa chỉ huy Freddy nhìn xem canh gà như thế nào rồi, hai người phối hợp cực kỳ tự nhiên.
Chú A Khoan là người ngoài duy nhất tuyệt đối không thể tưởng tượng được người đàn ông có khí thế mạnh mẽ ở bên cạnh Mễ Hoà này, người đàn ông sẽ cam tâm tình nguyện bị Mễ Hoà chỉ huy, giúp nàng nấu nướng lại là Thái tử tiền nhiệm của Đế Quốc.
Sau khi một bát mì sợi rưới canh gà trôi xuống bụng, cơ thể mọi người trở nên nóng hầm hập, bụng cũng nóng hầm hập. A Khoan mở đề tài, nói: “Vệ tinh Titan cái gì cũng khá tốt, nhưng lại quá ẩm ướt, tuy rằng có mặc trang phục bảo hộ nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt. Chú ăn bát mì này của cháu xong, cảm thấy toàn thân đều ấm áp hẳn lên.”
Ông ấy lại khen Mễ Hoà với Freddy: “Tiểu Mễ là một cô bé tốt, cháu phải quý trọng con bé đó.”
Freddy nói: “Cháu sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.”
Chú A Khoan: “Cháu phải biết rằng, trong hiện thực tình người đạm bạc này…” Sau khi nói xong, ông ấy lại nói: “Haiz, mấy người các cháu không phải người đã từng sống ở xã hội năm trăm năm trước, sao có thể biết được sự chênh lệch giữa hai thời đại chứ?”
Từ lúc bắt đầu đề tài này, chú A Khoan kể cho mọi người nghe về thế giới năm trăm năm trước, kể về rất nhiều món ăn ngon, rất nhiều cảnh sắc tuyệt đẹp trên Trái Đất. Mọi người nghe xong đều bừng bừng hứng thú, có thể chính tai nghe người của năm trăm năm trước kể về chuyện quá khứ cũng là một chuyện rất kỳ diệu.