Tất cả mọi người đều chấn động trước vị ngon của quả Tích Lộ.
Nhìn nét mặt dạt dào cảm xúc của mọi người, chú A Khoan cười nói: “Lần đầu tiên tôi ăn món này cũng không khác gì mọi người cả.” Ông ấy bùi ngùi nói: “Những con người của năm trăm năm về trước rất khó có thể tưởng tượng được tương lai sẽ biến thành như thế này.”
Có điều ông ấy chỉ xúc động trong chốc lát vậy thôi, là một người sống lại, ông ấy luôn thích hoài cổ như vậy đó.
Mọi người đều đắm chìm trong hương vị tuyệt vời của quả Tích Lộ, ngay cả Fionn cũng ăn hết một quả dưới sự trợ giúp của Mễ Hòa, lúc ăn miếng đầu tiên, đôi mắt xanh như viên ngọc lục bảo của bé lập tức sáng ngời vì hương vị tràn ngập sắc xuân này. Bé nhoẻn miệng cười thật ngọt làm Mễ Hòa không nhịn được hôn bé một cái.
Mọi người bắt đầu đi sâu vào bên trong Vườn Địa Đàng, chú A Khoan nói trái cây ở càng sâu bên trong thì sẽ càng ngọt, nhất là mấy quả được ánh mặt trời chiếu vào, chúng vô cùng thơm ngon.
Anitta hào hứng bảo muốn hái quả Tích Lộ ở chỗ cao nhất, cô ấy nhìn thoáng qua Dương Âm, thấp giọng nói: “Tớ hái cho cậu ăn đó.”
Dương Âm nghe xong lập tức cười đến mức đôi mắt cong cong, khuôn mặt vốn khá bình thường như thể đang sáng lên vậy.
Đào Tử đứng một bên nghe được lập tức buồn bực nói: “Không có ai hái cho tớ ăn thì tớ cũng có thể tự hái được quả trên cao nhất.”
Kế đó Anitta hái được hai quả Tích Lộ đỏ au, cô ấy đưa một quả cho Dương Âm, quả còn lại thì cho Đào Tử, ngoài miệng còn giả vờ nói: “Tớ lỡ hái nhiều quá, cho cậu nè.”
Đào Tử nhận lấy: “Hừ, xem ra cậu vẫn còn xíu xiu lương tâm đấy.” Cậu ấy nói tiếp: “Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ với chút xíu ân huệ này mà tớ sẽ thay đổi cái nhìn về con người nhé, con người đáng ghét.”
Mễ Hòa và Freddy ở một bên thấy cảnh này thì không khỏi nhìn nhau cười. Freddy còn ôm Fionn để bé hái trái cây cho Mễ Hòa ăn, Mễ Hòa lại lấy những quả đó đưa cho Fionn và bảo bé tặng cho Doro, Fionn rất nghe lời: “Ông ngoại!”
Doro đối xử với Fionn rất dịu dàng: “Cháu muốn tặng quả Tích Lộ cho ông ngoại ăn hả?”
Fionn gật đầu, Doro xoa đầu bé: “Fionn ngoan quá.”
Mọi người ăn no đẫy bụng, cho dù chỉ ăn được mỗi quả Tích Lộ thì bọn họ cũng cảm thấy chuyến đi lần này quá đáng giá, vệ tinh Titan thật đúng là một nơi thú vị.
Ăn được đồ ngon thì Mễ Hòa sẽ nhớ ngay tới người thân và bạn bè ở xa của mình, cô hỏi chú A Khoan: “Chú ơi, có cách nào để mình bảo quản quả Tích Lộ và gửi cho người thân bạn bè ở xa không ạ?”
Chú A Khoan nói: “Có chứ, chúng ta có thể bảo quản nó trong hộp cấp đông, nơi này còn có dịch vụ gửi trực tiếp qua đường bưu điện đó.”
Mễ Hòa quyết định gửi cho Thượng tá Dương, Hannah, Mộc Thần, Luke, chị Lita một ít, trái cây ngon như thế làm cô rất muốn chia sẻ với mọi người! Bọn họ nhất định sẽ rất thích cho mà xem. Nhớ tới bộ dạng buồn bực của anh Luke vì không ăn được món cá lần trước, Mễ Hòa không nhịn được muốn cười, cô thầm nhủ sẽ làm một nồi to gửi cho anh ấy trước khi họ rời khỏi nơi này.
Bởi vì quyết định này nên Mễ Hòa đã mua rất nhiều hộp cấp đông, cô hào hứng bay qua bay lại giữa các nhánh cây để hái quả Tích Lộ.
Mọi người bay đến chỗ sâu trong Vườn Địa Đàng, Mễ Hòa phát hiện đúng là càng vào sâu thì trái cây càng lớn và thơm ngon hơn, nhưng điểm trừ là mây mù cũng dày hơn khá nhiều, có những chỗ tầm nhìn rất ngắn, chỉ có thể nhìn sơ được hình dáng của đối phương cũng như là cặp cánh lướt qua lướt lại mà thôi.
Chú A Khoan giải thích: “Bởi vì cây ăn quả hấp thu chất dinh dưỡng trong mây mù để kết trái mà, cho nên càng sâu trong tầng mây thì trái cây sẽ càng ngon hơn.”
Mễ Hòa cũng phát hiện, khi vào sâu bên trong Vườn Địa Đàng, họ thấy được rất nhiều người lớn đang vỗ cánh bế bọn trẻ đi hái trái cây, rất nhiều người cũng hái trái cây và bỏ vào hộp cấp đông như Mễ Hòa.