Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 486 - Chương 486.

Chương 486. - Chương 486. -

Ông ngoại Doro nắm chặt thời cơ thông qua hứng thú để giáo dục, click mở thiết bị đầu cuối bắt đầu giảng giải kết cấu sinh lý của cá voi sương mù cho Fionn nghe. Hình chiếu trong thực tế ảo vậy mà còn có hình ảnh mặt cắt của cá voi sương mù, vẽ rất rõ ràng, những bạn nhỏ kia lập tức bị hấp dẫn với lớp học gia sư của Doro dành cho Fionn, chậm rãi tụ tập lại đây nghe cùng nhau.

Mãi cho đến khi đã đạt được mục đích, các bạn nhỏ còn chưa đã thèm, A Khoan còn khen Doro: “Tôi đã sớm nghe nói người Alex đặc biệt thông minh, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!” Trong tình huống không biết thân phận của Doro, ông ấy khen Doro một cách vô cùng chất phác.

Doro hơi mỉm cười, rụt rè đáp lại: “Tôi tuỳ tiện giảng giải thôi.”

Cá voi sương mù mở miệng ra, mọi người lục tục đi ra ngoài, nhóm Mễ Hoà cũng kết thúc chuyến đi xe buýt bằng cá voi sương mù diệu kỳ này.

Sau khi mọi người đều ra ngoài, cá voi sương mù kia lập tức quay người nhảy lên tầng mây thật dày phía sau, ầm ầm một tiếng đã thổi vô số mây mù lên. Cách một lớp trang phục bảo hộ, Mễ Hoà cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khi mây mù quét qua đây.

Sau khi mây mù do cá voi sương mù thổi lên tản ra, Mễ Hoà nhìn thấy ở cách đó không xa có mấy chữ to màu vàng óng ghi: “Vườn Địa Đàng”.

Bọn họ còn chưa bay đến đó đã nhìn thấy vài đứa trẻ giả dạng thành dáng vẻ của thiên sứ bay lượn nhảy múa trong không trung, thổi kèn trumpet và rải hoa tươi chào đón những vị khách tới thăm, âm nhạc vang lên một cách mờ ảo quanh đây.

Ấn tượng đầu tiên của Mễ Hoà với Vườn Địa Đàng chính là ánh sáng vàng lấp lánh, tiên khí lượn lờ. Càng đến gần Vườn Địa Đàng hơn, cô càng cảm thấy sương mù bên người nặng hơn một chút.

Chú A Khoan ở bên cạnh làm hướng dẫn viên cho những người bên ngoài bọn họ: “Ở Vườn Địa Đàng có một loại quả được dân bản xứ gọi là quả Tích Lộ, nhưng mà chính phủ vệ tinh vì muốn phù hợp với hình tượng nên sửa tên thành táo trong Vườn Địa Đàng. Tôi cũng cảm thấy gọi nó là quả tích lộ nghe hay hơn, cũng có hình tượng hơn.”

Sau khi Mễ Hoà theo chú A Khoan bay vào trong Vườn Địa Đàng, cô rốt cuộc đã hiểu được vì sao người địa phương lại muốn gọi loại quả này là quả tích lộ, bởi vì nó thật sự vô cùng phù hợp với cái tên mỹ lệ này.

Một loại thực vật với đủ kiểu bé bé lớn lớn mọc khắp nơi trong Vườn Địa Đàng. Lá cây của chúng thon dài nhưng cuốn lại, cây tích lộ bé tựa như mấy cây cột điện có dây điện chằng chịt, không có lá cây dư thừa, chỉ có mấy cái cành mảnh khảnh.

Nhưng mà cây ăn quả tên tích lộ cao mười mấy mét này trông vô cùng đồ sộ. Mấy cái cành mảnh khảnh của chúng vòng lại với nhau, nhìn chung cực kỳ thô to. Mỗi cành cây đều có rất nhiều lá cây thon dài, phần đuôi của mỗi lá cây đều có một quả mọng có hình giọt nước, lớn bằng bàn tay. Những quả mọng đó giống như được ngưng kết những lá cây thon dài xanh non đang ẩn nấp bên trong sương mù trên các tầng mây. Bên ngoài của nó có một lớp hơi nước mỏng bao bọc lấy phần thân, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh giống như sương sớm.

Những lá cây xanh non rũ xuống do bị quả tích lộ đè ép, làm quả mọng rơi xuống độ cao mọi người có thể giơ tay với tới được. Mễ Hoà thậm chí đã duỗi tay muốn chạm vào quả mọng kia, nhưng đã bị chú A Khoan ở bên cạnh ngăn lại: “Khi hái quả tích lộ thì cháu đừng đụng đến quả mọng, nếu không nước trong đó sẽ tản ra, không thể ăn được nữa.”

Nói xong, ông ấy làm mẫu cho Mễ Hoà xem. Hoá ra lúc hái quả trích lộ cần phải ngắt luôn một phần lá cây ở bên trên của nó nữa, cảm giác này giống như đang hái quả táo bình thường vậy, cũng tương đối dễ hiểu.

Mọi người lập tức học xong, mấy người Mễ Hoà đều tự tìm đến một quả tích lộ mà mình yêu thích, dựa theo phương pháp mà chú A Khoan đã dạy, hái được quả tích lộ hoàn chỉnh xuống.

Quả tích lộ toả sáng dưới ánh mặt trời, dịch trong suốt chảy ra, thịt quả bên trong có màu đỏ nhạt, cực kỳ xinh đẹp.

Đây là loại quả mỹ lệ nhất mà Mễ Hoà từng thấy qua.

Chú A Khoan lại dạy mọi người phải ăn như thế nào, ông ấy nói: “Phải hút dịch quả kia vào trong miệng trước rồi mới ăn thịt quả. Với lại cá nhân tôi thích nhất là dịch quả kia, tôi cảm thấy đó mới là tinh hoa của quả tích lộ.” Nói xong, ông ấy không nhịn được bắt đầu ăn.

Mọi người cũng học theo dáng vẻ của ông, hút dịch quả vào trước.

Khi môi của Mễ Hoà chạm vào lớp màng hơi nước kia có cảm giác mát lạnh. Còn khi cô hút ngụm dịch quả đầu tiên, hương vị ngọt lành và thanh mát nổ tung từng chút một ở trong miệng.

Cảm giác kia phải hình dung như thế nào đây. Thật sự giống như là sáng sớm mùa xuân, khi thái dương mới ló dạng chiếu rọi vào giọt sương trên lá cây, giọt sương kia sẽ mang theo mùi hương thơm mát của lá, nhiệt độ của thái dương, và mang theo hơi thở diệu kỳ thanh mát của mùa xuân.

Diệu kỳ đến mức giống như toàn bộ mùa xuân đều ngưng tụ trong một ngụm dịch quả này.

Bình Luận (0)
Comment