Đêm đó, Freddy kéo lấy Mễ Hòa và hung hăng sử dùng “Sự Dịu Dàng Của Người”, do Mễ Hòa bệnh nặng mới khỏi nên Freddy cũng chỉ quần cô một lần, nhưng cũng đủ khiến Mễ Hòa cả người mềm nhũn.
Mễ Hòa thật sự sắp bị trêu chọc đến suy sụp mất rồi, lúc này, giọng của Freddy vẫn còn rất rõ ràng nói: “Em biết lỗi rồi chưa?”
Mễ Hòa gần như sắp tan nát bởi từng làn sóng dục vọng, cô bị giày vò đến sắp suy sụp: “Em, em biết lỗi rồi…”
“Em sai ở chỗ nào?”
“Em quá liều lĩnh… Ơ…”
“Em còn dám như vậy nữa không?”
Mễ Hòa mở to đôi mắt long lanh nhìn Freddy với vẻ cầu khẩn. Lúc này, Freddy sẽ cảm thấy mặc dù đôi mắt của Fionn được di truyền từ anh, nhưng thần thái của Fionn lại được di truyền trọn vẹn từ Mễ Hòa. Khi mở to mắt nhìn người ta, họ luôn khiến người ta lòng mềm nhũn như một vũng nước và muốn dành tặng hết mọi điều tốt đẹp nhất trên đời cho họ.
Mễ Hòa yêu kiều kêu lên: “Anh Freddy…” Kể từ khi họ đăng ký kết hôn, Mễ Hòa đã rất ít gọi anh như vậy, cô có ý thức muốn trở thành một người vợ được Freddy công nhận, muốn trở thành nửa kia của anh và muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này, vẻ mặt đáng thương của cô khiến Freddy nhớ đến dáng vẻ cô rụt rè gọi anh khi họ chưa nói rõ mối quan hệ, anh trai gì chứ, anh rõ ràng muốn nghe cô gọi mình một tiếng anh người yêu mới đúng.
Cuối cùng Freddy cũng không thể kìm được hòa hợp với cô.
Anh nói với cô: “Nếu em không còn nữa thì anh cũng sẽ chết theo em.”
Sau vài ngày dưỡng thương ở vệ tinh Titan, mọi người quyết định rời đi. Nhưng họ lại phát hiện Fionn cứ ngủ không được ngon giấc lắm, lúc đầu mọi người đều tưởng cậu bé vì lo lắng cho Mễ Hòa nhưng sau khi Mễ Hòa tỉnh lại thì Fionn cũng thường xuyên không ngủ được.
Doro thường xuyên phát hiện Fionn mở to mắt không nói gì vào ban đêm, cậu bé như thể đang suy nghĩ gì đó, nhưng thời gian ngủ của cậu bé trở nên rất ít, điều này không giống một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này.
Mọi người đều nghi ngờ cậu bé đã bị tổn thương trong trận chiến đó, nhưng sau khi kiểm tra thì thấy cơ thể và trí thông minh của Fionn đều lành lặn.
Ngay cả Mễ Hòa và Freddy ngủ cùng với cậu bé thì cũng như vậy, cậu bé cứ yên lặng mở to hai mắt, khiến tất cả những người lớn đều vô cùng lo lắng.
Khi nghe được chuyện này thì chú A Khoan hỏi họ: “Mọi người có bao giờ nghe nói đến vụ “Lời chúc phúc của Chân Thần” chưa?”
Nghe vậy, Freddy mở ra thông tin này từ kho kiến thức hùng hậu của mình: “Trong truyền thuyết kể rằng người Sao Huỳnh khi còn nhỏ sẽ rụng đi một đôi cánh đã có từ trong bụng mẹ. Nghe nói đôi cánh này có tác dụng an thần và ngủ ngon rất mạnh với trẻ em, ý của chú có phải là tin đồn này không?”
A Khoan nói: “Đúng vậy, chính xác.”
Freddy suy nghĩ một hồi thì nói tiếp: “Đôi cánh rụng xuống đó còn được gọi là đôi cánh sữa của người Sao Huỳnh, chúng là thứ bắt buộc mà người Sao Huỳnh trưởng thành phải đưa cho đối phương xem trước khi quan hệ. Truyền thuyết kể rằng đôi cánh sữa càng đẹp thì càng được chào đón giữa người Sao Huỳnh, đây là biểu tượng cho khả năng quan hệ của họ.”
“Cũng vì vậy, đôi cánh sữa được gọi là “Lời chúc phúc của Chân Thần” hiếm khi nằm trong tay người ngoài trừ người Sao Huỳnh.”
A Khoan nói: “Chu Chu nhà chú khi còn nhỏ từng bị thứ gì đó dọa sợ khiến ban đêm thằng bé luôn gặp phải ác mộng, khi đó tôi đã mượn đôi cánh đó từ trưởng lão, mọi người có muốn thử mượn của ông ấy không?”
Mễ Hòa nhớ đến trưởng lão người Sao Huỳnh bốn cánh thích ăn đồ ngọt đó, thế là cô lập tức liên lạc với ông ấy thông qua chú A Khoan.
Mọi người nhanh chóng hẹn gặp mặt. Khi trưởng lão đến, bốn chiếc cánh của ông ấy đều dang rộng ra, trước đó mọi người nhìn thấy cũng chỉ là tò mò vây xem, nhưng bây giờ biết được cánh của ông ấy có thể có ích với Fionn thì ánh mắt của họ đều trở nên nóng bỏng.
Mễ Hòa cảm thấy mới không gặp nhau nửa tháng, trưởng lão này trông có vẻ đã già đi, chẳng lẽ người Sao Huỳnh dễ thấy già sao? Nhưng bây giờ cô không còn tâm trạng quan tâm đến những điều này nữa.
Sau khi Freddy và Mễ Hòa nói cho trưởng lão biết ý muốn của họ, họ thực sự thấy rất thấp thỏm, bởi vì họ không thân với trưởng lão này, ngoài việc trưởng lão thích ăn đồ ngọt trong tiệm của họ ra thì họ không biết gì về ông ấy cả.
Nhưng sau khi nghe lời thỉnh cầu của họ thì trưởng lão hiền từ nói: “Được thôi, vừa hay đôi cánh sữa của tôi vẫn còn ở đây.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, kể cả chú A Khoan, ông ấy thậm chí còn định dùng mối quan hệ của mình để thuyết phục trưởng lão.
Nhưng trưởng lão nói tiếp: “Tôi có hai điều kiện.”
“Thứ nhất, hy vọng Mễ Hòa có thể nấu gì đó thật ngon cho tôi, tôi rất thích bát đậu hũ ngọt hôm đó.”
Vừa nghe vậy, Mễ Hòa cảm thấy đây đâu phải là điều kiện.
Trưởng lão nói tiếp: “Điều kiện thứ hai của tôi là tôi muốn ăn viên ngọc của cư dân tinh cầu người Cây, hy vọng Mễ Hòa sẽ khiến những viên ngọc của cư dân tinh cầu người Cây trở nên ngon vô đối.”