Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493.

Chương 493. - Chương 493. -

Viên ngọc của cư dân tinh cầu Người Cây là gì vậy?

Mễ Hòa khó hiểu nhìn Freddy, Freddy nói với trưởng lão: “Được, chúng tôi có thể khởi hành đến tinh cầu Người Cây ngay lập tức.”

Trưởng lão nói tiếp: “Tôi muốn những viên ngọc tươi và mềm nhất.”

Mễ Hòa thấy Freddy khẽ cau mày lại nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý. Mễ Hòa nghĩ rằng có lẽ đây là thứ rất quý giá nên Freddy cảm thấy khó mà lấy được?

Sau khi nói xong điều kiện, trưởng lão lấy từ trong chiếc túi mang theo bên mình ra một chiếc cánh to bằng lòng bàn tay. Khi vừa lấy ra thì nó đã thu hút sự chú ý của mọi người, chiếc cánh sữa này phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam, hơn nữa còn không ngừng rơi những ánh sáng huỳnh quang li ti xuống, giống như những ánh sao rơi vậy, đẹp vô cùng.

Chiếc cánh sữa này vừa mới lấy ra đã thu hút sự chú ý của Fionn, Freddy cầm nó đến trước mặt Fionn, Fionn đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ nó, thấy những ánh sáng huỳnh quang li ti từ chiếc cánh sữa không ngừng rơi xuống mặt của Fionn. Trong lúc đang nhìn thì cậu bé bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cũng bắt đầu mở không nổi và ngáp không ngừng.

Hiệu quả ngay lập tức thấy rõ. Chẳng mấy chốc, Fionn không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nặng nề, thế là cậu bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Freddy. Mọi người vẫn thấy chưa yên tâm nên họ đã canh giữ ở bên cạnh Fionn một hồi, sau đó phát hiện cậu bé đã ngủ rất say, bụng nhỏ thở phập phồng và không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Lúc này, Mễ Hòa mới yên tâm và bắt đầu chuẩn bị làm món đậu hũ ngọt cho trưởng lão, để cảm ơn ông ấy, cô đã đặc biệt làm món bánh xốp quả Tích Lộ ngàn lớp cho ông ấy. Cô dùng lớp sương mai bên ngoài của quả Tích Lộ để nhào bột, rồi dùng thịt quả Tích Lộ và bột mì đã nở xếp xen kẽ theo từng lớp một, cuối cùng chiên đến chín trong dầu ở nhiệt độ thấp.

Khi vừa mới mang ra, cả cabin đều ngập tràn mùi thơm này. Sau khi ăn xong món đậu hũ ngọt, trưởng lão chỉ ăn một ngụm bánh quả Tích Lộ thì cả người lập tức ngây ngẩn, hương vị ngọt ngào này như thể đã bao trùm toàn bộ khí xuân, hơn nữa, chiếc bánh xốp mới chiên ra ngoài giòn trong mềm, chỉ vừa cắn một miếng mà nước của quả giọt sương như muốn chảy ra vậy.

Đúng là ngon tuyệt cú mèo!

Trưởng lão nheo mắt lại tận hưởng, động tác này khiến ông ấy trông càng già hơn, nhưng tốc độ ăn của ông ấy lại không hề chậm chút nào, chẳng mấy chốc thì ông ấy đã ăn hết cả đĩa bánh xốp quả Tích Lộ rồi.

Khi chuẩn bị rời đi, ông ấy đã để lại phương thức liên lạc cho Mễ Hòa và Freddy, và cứ thế để lại chiếc cánh sữa rồi rời đi. Dường như ông ấy không hề lo rằng đám người Mễ Hòa sẽ không trả chiếc cánh lại cho ông ấy sau khi lấy nó.

Doro nói: “Trong số các chủng tộc ở vũ trụ, con người là giống loài nói dối giỏi nhất…”

Mọi người cũng đang chuẩn bị rời khỏi vệ tinh Titan để lên đường đến tinh cầu Người Cây.

Chú A Khoan lưu luyến không nỡ chia tay với mọi người, ông ấy còn dặn Mễ Hòa: “Khi nào cháu có thời gian thì nhất định phải trở về vệ tinh Titan đấy, chú vẫn còn muốn ăn đồ cháu làm.”

Mễ Hòa mỉm cười đồng ý, tàu vũ trụ sắp cất cánh, mọi người ngồi trong buồng lái đài chỉ huy, màn hình 270 độ của đài chỉ huy có thể nhìn ra bên ngoài rất rõ ràng, nhân viên ở chỗ đăng ký tàu vũ trụ không ngừng ra tín hiệu rằng họ có thể rời cảng.

Lúc này, Mễ Hòa nhìn thấy chú A Khoan đang nói chuyện với một người đàn ông ở cách đó không xa, hơn nữa dáng vẻ của họ rất kích động. Mễ Hòa nhìn thoáng qua thì phát hiện gương mặt của người đàn ông đó hơi quen quen, người đó là cháu trai đời thứ mười chín của chú A Khoan mà cô đã gặp qua một lần ở nhà ông ấy. Sau khi chú A Khoan quay người đi thì người đàn ông đó cứ nhìn chằm chằm vào Chu Chu đang được chú A Khoan dắt tay.

Mễ Hòa ngầm thở dài trong lòng, đứa cháu trai đời thứ mười chín và con trai út mới chào đời của A Khoan, giữa họ cách quá nhiều thế hệ và tuổi tác lại chênh lệch nhiều như vậy. Nếu chú A Khoan vẫn mạnh khỏe sinh sống thì không sao, nhưng một khi ông ấy qua đời thì có lẽ sẽ xảy ra cuộc mâu thuẫn rất lớn.

Nhất là khi A Khoan còn là một người rất giàu có, không cần biết là năm trăm năm trước hay là bây giờ, vấn đề thừa kế của con cái nhà giàu đều không phải là chuyện nhỏ…

Nhưng cô lại cảm thấy chú A Khoan vẫn có thể tiếp tục làm người giàu có sau năm trăm năm đông lạnh, ông ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết mà.

Bình Luận (0)
Comment