Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 503 - Chương 503.

Chương 503. - Chương 503. -

Trưởng lão xua xua tay với bọn họ, tỏ vẻ ông ấy không cần kiểm tra đâu: “Bánh ăn ngon lắm, hoa sinh mệnh thật sự không tồi.”

Ông ấy nói: “Trước khi tôi chết còn có thể ăn được món ngon như vậy là đủ rồi, tôi có thể mỉm cười ra đi.”

Ông ấy nói với Mễ Hòa: “Cảm ơn cô.”

Sau đó nói với Freddy và Anitta: “Tôi không cần đi kiểm tra đâu, khoa học kỹ thuật cũng không cách nào thay đổi số phận của tôi được..”

Ông ấy nhìn Doro : “Người tinh cầu Alex thông minh, thời gian của người Sao Huỳnh chúng tôi nhanh gấp năm lần so với con người bình thường, giống như thể chúng tôi và mọi người không sống chung trong một chiều không gian, ông có tin chuyện này không?”

Doro nói: “Theo lý thuyết mà nói thì chuyện này không phù hợp.”

Trưởng lão nói: “Tốc độ già đi của người Sao Huỳnh nhanh hơn con người gấp năm lần, cho nên hơn mười năm đối với con người thì đối với người Sao Huỳnh chúng tôi giống như thể đã năm mươi năm trôi qua vậy.”

“Đây cũng là nguyên nhân tại sao người Sao Huỳnh chúng tôi rất hiếm khi rời khỏi hành tinh gốc của mình, bởi vì chúng tôi không muốn chết nơi xứ người. Nhưng có thể tôi là một người khác biệt, tôi tình nguyện vì người của tộc mình đi ngắm nhìn thế giới, nhìn xem vũ trụ này trông như thế nào.”

“Trong lần du lịch này, chuyện tôi thích thích nhất là gặp được đứa nhỏ giống như Mễ Hòa vậy, ấm áp, sáng sủa, ngọt ngào như mật ong, khiến lòng tôi cảm thấy ấm áp.”

Ông ấy nói: “Lát nữa răng tôi sẽ rụng hết, thậm chí tai cũng sẽ không nghe được mọi người nói gì, đôi mắt không nhìn thấy nữa, cả việc thở cũng trở nên khó khăn, cuối cùng là chết đi.”

Trưởng lão nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Thật xin lỗi, rốt cuộc vẫn để mọi người nhìn tôi ra đi. Cho dù thế nào, nhìn thấy một người qua đời cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.”

Trưởng lão lấy từ trong túi tùy thân ra một đôi cánh sữa khác, những vụn sáng lấp lánh nho nhỏ không ngừng rơi xuống khỏi cánh, đối lập hoàn toàn với sinh mệnh có thể dập tắt bất kỳ lúc nào của ông ấy. Ông ấy nói: “Lúc tôi mới sinh ra cũng từng xinh đẹp như thế này.” Ngón tay thon dài khô khốc của ông ấy vuốt ve đôi cánh sữa, ánh sáng lấp lánh của nó phản chiếu trong ánh mắt ông ấy, khiến ông ấy có chút thương xót: “Tôi hy vọng bản thân sẽ thong dong rời khỏi thế giới này.”

Trưởng lão đưa đôi cánh nhũ cho Mễ Hòa, nói: “Có thể nhờ mọi người một chuyện được không?”

Mễ Hòa hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Ông ấy nói: “Giúp tôi đưa đôi cánh này cho một thiếu niên gọi là Tiếu Tiếu ở tinh cầu Mulai. Lúc tôi và cậu ấy quen nhau, chúng tôi đều là đứa nhỏ, bây giờ tôi đã già rồi, nhưng cậu ấy chắc vẫn đang tuổi trai tráng. Tôi muốn đưa đôi cánh này cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy vẫn còn nhớ rõ tôi.”

Mễ Hòa trịnh trọng nhận lấy đôi cánh sữa: “Chúng tôi nhất định sẽ giao cho người đó.”

Freddy hỏi: “Thiếu niên kia có đặc điểm gì không?”

Trưởng lão nói: “Tuy rằng bây giờ tôi không có định vị của cậu ấy, nhưng cậu ấy là con trai của Ngư Vương đời trước, chắc là mọi người sẽ dễ tìm được thôi.”

Freddy gật gật đầu: “Chúng tôi sẽ tìm được, ông yên tâm đi.” Anh nghiêm túc hứa hẹn, đám Anitta cũng gật đầu theo.

Trưởng lão cười khẽ, ông ấy nói chuyện với mọi người một lúc thì lại có mấy cái răng rớt xuống, lúc sau thì cả hàm răng của ông ấy đều đã rụng hết.

Anitta chưa từ bỏ, cô ấy nói: “Bây giờ tôi ôm ông tới cabin y tế nhé, chuẩn bị kháng sinh cho ông, hoặc là có thể đông lạnh ông lại, mấy trăm năm sau, khi khoa học kỹ thuật đã tiến bộ hơn thì đánh thức ông dậy?”

Trưởng lão đơ ra một lúc rồi “Hả?” vô cùng hoang mang, tới khi ông ấy nghe rõ được thì vẫy vẫy tay, nhưng móng đen sắc nhọn trên ba ngón tay của ông ấy cũng bỗng nhiên bóc ra.

Ông ấy run rẩy, cố hết sức cúi người xuống tính nhặt móng tay lên, Mễ Hòa nhanh chân đi tới giúp đỡ, nhưng cô nhặt móng tay trái lên thì móng tay phải lại rớt xuống.

Tới khi Mễ Hòa nhặt lên để bên cạnh thì phát hiện da trên mặt trưởng lão gần như đều rớt xuống hết, giống như không chịu đựng được lực hấp dẫn mà không ngừng kéo trì xuống.

Trưởng lão còn muốn cười, nhưng giọng ông ấy trở nên ậm ờ, hai mắt vẩn đục nhắm lại. Mễ Hòa cảm thấy có lẽ ông ấy không còn nhìn thấy được, ông ấy nói: “Không cần…”

Trưởng lão cố gắng hết sức nói với bọn họ: “Tôi, sau khi tôi chết, xin nhờ đem tro cốt tôi rải trong vũ trụ…” Mỗi một chữ ông ấy nói ra thì tốc độ già đi của ông ấy càng nhanh hơn, cơ thể cũng yếu dần.

Cảm giác tận mắt nhìn thấy người trước mặt mình bỗng nhiên già đi, cảm giác tiếc thương sâu sắc khi cuộc sống của một người sắp kết thúc bao phủ cả người Mễ Hòa.

Freddy ghé sát vào tai trưởng lão nói: “Được, chúng tôi sẽ làm như ý nguyện của ông.”

Trưởng lão mỉm cười.

Bốn cái cánh của ông ấy mở ra, chúng nó run rẩy một lúc, ánh sáng màu xanh lá giống như ánh sáng phép thuật đang rơi xuống, lóa mắt và xinh đẹp.

Những cái cánh đột ngột dừng lại rồi rũ xuống.

Trưởng lão đã chết.

Ở trước mặt bọn họ già yếu rồi chết đi.

Bình Luận (0)
Comment