Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502.

Chương 502. - Chương 502. -

Sau khi lấy được viên ngọc, đám Mễ Hòa lại trở về trạm không gian sao Thổ và hẹn trưởng lão người Sao Huỳnh ở đó.

Mới mười ngày không gặp, trưởng lão trông có vẻ càng đen hơn, cả người tràn ngập hơi thở già nua.

Mễ Hòa không biết trong khoảng thời gian này thân thể của ông ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tính từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy cho đến bây giờ chỉ mới không đến một tháng thôi mà sức khỏe của ông ấy dường như càng ngày càng tồi tệ.

Trưởng lão thấy viên ngọc trong hộp cấp đông giữ tươi của Mễ Hòa thì nở nụ cười vô cùng vui vẻ. Khi ông ấy cười như vậy, Mễ Hòa cảm thấy nếp nhăn trên mặt ông ấy hình như lại nhiều thêm.

Trưởng lão mở hộp ra, dùng ba ngón tay đen nhánh thon dài bốc một viên ngọc lên rồi cắn một phát, Mễ Hòa nghe một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, còn ngửi được mùi hương chua chua ngọt ngọt khá giống với mùi mơ xanh.

Người luôn thích ăn đồ ngọt như trưởng lão ấy vậy mà lại vô cùng thích thú, Mễ Hòa thấy thế không khỏi tò mò hỏi: “Ông có cần tôi chế biến lại những viên ngọc này không?”

Trưởng lão nói: “Không cần đâu, như vậy là được rồi, những viên ngọc này rất tươi.” Ông ấy ăn mấy viên liền, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.

Trưởng lão dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Mễ Hòa, hỏi: “Chắc cô rất tò mò vì sao tôi lại thích ăn “viên ngọc” đúng không?”

Mễ Hòa nghĩ thầm, là do gen của ông giống gen ruồi tận năm mươi phần trăm chứ sao...

Trưởng lão tự hỏi tự trả lời: “Khi còn nhỏ tôi đã từng đi theo cha ông của mình ăn qua món này một lần, khi đó tôi cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên thế giới.”

“Theo truyền thống của người Sao Huỳnh bọn tôi, trước khi chết chúng tôi sẽ ăn một món ăn mà lúc còn sống mình thích ăn nhất, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể chết trong nụ cười, đó là lý do tại sao tôi muốn ăn nó thêm một lần nữa. Có điều bây giờ tôi lại thấy nó còn không ngon bằng chén đậu hũ ngọt mà cô đã làm cho tôi.”

Trưởng lão có hơi thất vọng, ông ấy nhờ Mễ Hòa làm cho mình một ít đậu hũ ngọt, Mễ Hòa vừa làm vừa trò chuyện với ông ấy.

Mễ Hòa còn cố ý dùng mấy đóa hoa của cây sinh mệnh để làm bánh hoa tươi cho ông ấy ăn, cô mang bánh hoa tươi và đậu hũ ngọt ra đặt trong tầm tay của trưởng lão rồi nói: “Thoạt nhìn tình hình sức khỏe của ông không tốt lắm nhỉ?”

Trưởng lão sờ mặt mình: “Rõ ràng lắm hả?”

Mễ Hòa hỏi: “Ông có muốn vào cabin y tế kiểm tra thử không? Nơi này của tôi cũng có cabin y tế đó.”

Ba ngón tay của trưởng lão cong lại và lắc lắc, ông ấy từ chối ý tốt của Mễ Hòa: “Không cần đâu, thân thể của tôi thì tôi là người hiểu rõ nhất.” Ông ấy thản nhiên nói: “Tôi sắp chết rồi.”

Khi nói ra câu này, thái độ của ông ấy vô cùng bình tĩnh, như thể chỉ đang thảo luận về thời tiết hôm nay với người đối diện mà thôi. Mọi người trong phòng không khỏi sửng sốt trước thông tin bất ngờ này.

Trưởng lão lại không cảm thấy có gì là không đúng, ông ấy xì xụp húp một hớp đậu hũ ngọt, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ, sau đó lại cắn một miếng bánh hoa tươi, hương vị của hoa sinh mệnh - mùi hương thơm ngọt hòa quyện với sự tươi mát của cỏ cây - làm ông ấy kích động đến mức cả người hơi run rẩy. Nước mắt trào ra từ đôi mắt đục ngầu của trưởng lão: “Ngon quá...”

Sau khi ăn hai miếng, Mễ Hòa phát hiện ông ấy đột nhiên phun một thứ gì đó ra bàn tay, trong lúc cô còn đang vắt óc nghĩ xem chẳng lẽ ban nãy mình lỡ làm rơi thứ gì vào bánh thì cô lại thấy ông ấy đặt hai cái răng lên bàn.

Trưởng lão lại tiếp tục ăn, số lượng răng trên bàn cũng ngày một nhiều thêm. Răng của người Sao Huỳnh có màu đen, chúng sắc bén và nhỏ hơn răng của con người, khi chồng chất một đống ở đó như vậy trông khá là rợn người.

Mễ Hòa vô cùng lo lắng: “Ông vẫn ổn chứ?”

Tuổi tác của trưởng lão đã lớn, thân thể còn không khỏe mạnh gì cho cam, điều này làm Mễ Hòa chợt nhớ tới những cụ già neo đơn nghèo khổ không con không cái ở đời trước.

Cô dịu dàng nói: “Có lẽ bánh hoa sinh mệnh hơi cứng đối với ông, hay để tôi làm món khác cho ông nhé? Tôi cũng biết làm món cháo ngọt đấy, ăn ngon lắm.” Đáng tiếc trưởng lão không nghe, vẫn tiếp tục ăn bánh hoa tươi.

Cô đi tới gần ông ấy: “Để tôi đỡ ông tới cabin y tế kiểm tra một chút nhé?”

Trưởng lão cười thật hiền từ: “Không sao đâu...” Bởi vì đã rụng kha khá răng cho nên giọng nói của ông ấy hơi ngọng nghịu.

Bộ dáng này của ông ấy làm Mễ Hòa càng đau lòng, Freddy và Anitta cũng tới đây muốn giúp ông ấy đến cabin y tế kiểm tra thử.

Bình Luận (0)
Comment