Freddy cười nghiền ngẫm: “Người cá Mulai tuyển chọn không thấy máu, cuộc thi đấu của bọn họ là trình diễn sức mạnh của mình.”
Mễ Hòa cảm thấy thế này giống như sử dụng phương thức để tuyển chọn người đàn ông cường tráng đẹp trai đi tranh cử Tổng thống người cá nhỉ? Nghe có vẻ khá thú vị.
Freddy còn ác ý nói sự thật cho bọn họ biết: “Cuộc thi của bọn họ là đấu khả năng làm cho giống cái thụ thai của giống đực.”
Anitta tìm được cách giải thích hình thức tuyển chọn Ngư Vương ở trên thiết bị đầu cuối, ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, vô cùng phấn khích nói: “Nói tóm gọn là, đại hội thi đấu tranh cử Ngư Vương tức là so xem hàng của ai dài nhất, lớn nhất, chịu đựng lâu nhất đúng không!”
Mễ Hòa:…
Thế giới này vô cùng thẳng thắn về chuyện tình dục, cô vậy mà lại không cảm thấy có gì lạ, phải làm sao bây giờ?
Anitta hưng phấn nói: “Chúng ta nhanh chóng tới tinh cầu Mulai đi! Tớ cũng muốn tham gia tuyển chọn Ngư Vương! Tớ phải tìm lại “trym” để gắn lại mới được!” Cô ấy vô cùng phấn khích mà quay về phòng mình tìm đồ.
Cuối cùng Anitta cũng đã tìm thấy một việc khiến cô ấy cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa!
Vẻ mặt Dương Âm đen xì xoay người đi theo, gắn cái gì mà gắn hả? Cô ấy gắn vào rồi thì cậu ấy phải làm sao bây giờ?
Đào Tử đi theo sau hóng hớt, vừa đi theo vừa châm thêm dầu vào lửa: “Dương Âm, cậu để cậu ấy gắn lên đi, tớ muốn xem thử cậu ấy có thể xếp hạng mấy trong Đại hội thi đấu tranh cử Ngư Vương?”
Chủ đề náo nhiệt vô cùng ác ý này khiến không khí thương cảm vì trưởng lão qua đời trước đó phai nhạt đi ít nhiều. Mễ Hòa nói: “Em đi nấu gì ngon cho mọi người ăn.” Cô cần đồ ăn ngon để chữa lành tâm trạng một chút.
Trên đài chỉ huy lúc này chỉ còn lại mỗi Doro và Freddy. Freddy thiết lập đường đi tới tinh cầu Mulai thật tốt rồi mới chuyển qua hình thức tự động điều khiển.
Anh thấy Doro cứ đứng mãi trước màn hình trong suốt hai trăm bảy mươi độ, nhìn vào vũ trụ vô biên phía trước, nhìn tinh vân sáng chói lóa đang càng lúc càng cách xa bọn họ.
Bỗng nhiên Doro nói: “Nếu một ngày nào đó bác chết đi, bác cũng muốn có thể dùng phương thức này ra đi, lấy hình thức bụi vũ trụ để tiếp tục tồn tại cũng là một cách hay.”
Freddy đi tới, đứng song song với Doro. Anh cũng nhìn vũ trụ mênh mông phía trước rồi nói: “Không phải cách tốt nhất là đem tro cốt của bác tới lễ đường Hiền Triết, để người đời sau được chiêm ngưỡng bức tượng của bác, để tên tuổi của bác được khắc lên ngang với những vị tiên hiền khác hay sao?”
Doro nói: “Hơn hai mươi năm trước, khi bác thành công nghiên cứu việc cấy ghép ký ức, vị trí đó đã được chuẩn bị sẵn sàng cho bác rồi.”
Freddy nói: “Đối với chuyện này, ở góc độ người đã từng nắm quyền quản lý Đế Quốc mà nói, thật xin lỗi vì bọn cháu đã làm cản trở khoa học. Nhưng kỹ thuật này một khi được ứng dụng sẽ khiến cuộc sống của mọi người rơi vào hỗn loạn, sẽ là cơ hội cho những thành phần đang sống ngoài vòng pháp luật. Bởi vì một khi ký ức có thể được cấy ghép, thì sẽ có khả năng trộm cắp ký ức, hậu quả của vấn đề này quá nghiêm trọng, Đế Quốc vì thế mà không thể không bỏ dở việc nghiên cứu này.”
Freddy nói tiếp: “Cháu không ngờ rằng sau cùng nghiên cứu này vẫn thành công.”
Doro nói: “Nói đúng ra thì nó không hoàn toàn thành công, bác chỉ thành công một chút trên động vật mà thôi.”
Freddy nói “Cho dù nghiên cứu cấy ghép ký ức bị bỏ dở, nhưng cống hiến to lớn hơn hai mươi năm của bác với khoa học phân tử và sự sống đã đủ để bức tượng của bác được đưa vào lễ đường Hiền Triết rồi. Vì sao bác lại từ chối? Vì rửa tội cho Fionn sao?”
Doro nói: “Không, rửa tội cho Fionn là tâm tư riêng của bác. Sở dĩ bác từ chối là vì…”
Ông ấy mới nói tới đây thì bỗng nhiên Fionn kêu lên: “Ông ngoại, cha!” Bé vịn tay vào tường, gập ghềnh bước tới.
Freddy đi qua chỗ Fionn, đột nhiên, Doro hỏi anh: “Friedrich, nếu cháu có thể sống thọ hơn nữa thì cháu có hối hận vì lựa chọn của mình lúc này không?”
Freddy nói: “Cháu hối hận cái gì cơ?”
Doro nói: “Hối hận vì đã chọn kết hôn với Tiểu Mễ mà từ bỏ thân phận Công tước và vinh quang của Hoàng tử, hối hận vì cuộc sống bình thường như bây giờ, cháu biết bác đang nói cái gì mà?”
Freddy nói: “Có đôi khi cháu cũng nhớ tới cuộc sống trước kia. Nhưng mà cháu phát hiện ra, hình ảnh mà cháu nhớ lại nếu không phải là học cách điều hành và xử lý công việc của Đế Quốc, thì cũng là cảnh tượng nỗ lực học tập để trở thành Thái tử ưu tú, thành một Hoàng đế vĩ đại, không có mấy hình ảnh mà cháu thật sự vui vẻ.”
“Cháu sinh ra là để trở thành Hoàng đế đời kế tiếp, từ khi sinh ra đã bắt đầu được nuôi dạy như một vị Thái tử. Mục đích sống của cháu từ bé đã được dạy dỗ rằng, tất cả những gì cháu làm phải vì hàng tỉ sinh mệnh trong vũ trụ.”
“Cháu cũng sẽ nhớ những khi bản thân điều hành mọi việc trơn tru, cảm giác nắm quyền lực trong tay thật sự khiến con người ta lưu luyến.”
“Nhưng mà, nếu muốn cháu quay về trước khi không quen biết Mễ Hòa, lại lần nữa trở lại vị trí Thái tử, hoặc là bảo cháu bây giờ quay lại ngôi vị Thái tử nhưng phải rời khỏi Mễ Hòa và Fionn thì cháu không làm được. Cháu không thể chịu được cuộc sống không có Mễ Hòa và Fionn.”
“Nếu cháu có thể sống lâu hơn, điều cháu hy vọng nhất là có thể thong thả nhìn Fionn lớn lên, tham dự từng dấu mốc trên con đường trưởng thành của bé. Tới khi bé độc lập tách ra khỏi bọn cháu, cháu và Mễ Hòa sẽ tiếp tục đi du lịch vũ trụ. Nếu cháu vẫn muốn tiếp tục tận hưởng quyền lợi và dục vọng của kẻ thống trị, cháu hoàn toàn có thể mua một tinh hệ xa xôi, làm một ông vua không ngai.”
Freddy nói rất nhiều, Fionn ôm lấy đùi anh. Đôi mắt to màu xanh của cậu bé vô cùng thuần khiết nhìn anh, gọi một tiếng: “Cha!” Bé duỗi tay về phía Freddy, muốn được anh ôm. Anh ôm lấy Fionn nhỏ bé vào trong lòng mình.
Sâu khi Doro nghe nói vậy thì chỉ trầm ngâm nói: “Là như vậy sao?”