Có lẽ việc trưởng lão chết đi, tro cốt ông ấy rải vào trong vũ trụ khiến mọi người cảm thương. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong thì mọi người tản ra, Freddy và Anitta đứng ở đài chỉ huy điều khiển phi thuyền, còn Mễ Hòa ôm Fionn tới phòng Doro.
Mễ Hòa đặt Fionn và chim Diệu Âm cạnh nhau. Chim Diệu Âm đang mơ màng ngủ bỗng nhiên mở đôi mắt tròn xoe ra, nó tự động mở cánh ra, để lên cái bụng nhỏ của Fionn, sau đó ghé vào bên cạnh Fionn, hai anh em nhỏ cùng nhau đi ngủ.
Mễ Hòa còn chọt chọt gương mặt nhỏ của chim Diệu Âm, nó hơi mở mắt nhìn cô một cái rồi lại ngủ tiếp. Fionn nằm dưới cánh chim Diệu Âm đánh một cái ngáp, giọng nói non nớt gọi Mễ Hòa một tiếng: “Mẹ...” Sau đó cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Doro còn dựa vào bàn công tác, dường như vẫn đang xem tài liệu lịch sử, cứ lật tài liệu mãi. Lúc Mễ Hòa đi qua, ông ấy đóng hình chiếu lại, đứng dậy nói: “Được rồi, bác biết cháu muốn khuyên bác đi ngủ, bác đi ngủ ngay đây.”
Doro một khi tập trung vào làm việc thì không biết ngày đêm là gì, Mễ Hòa lo lắng tuổi tác ông ấy lớn, cơ thể không chịu nổi. Tuổi thọ trung bình của người Alex là hai trăm tuổi, rất nhiều người có thể sống tới hai trăm hai mươi, hai trăm ba mươi tuổi, Doro đã hai hai trăm mốt tuổi rồi, Mễ Hòa thật sự có chút lo lắng.
Từ sau khi Fionn được sinh ra, Mễ Hòa đặc biệt chú ý tới tình trạng cơ thể của Doro: “Bác đi ngủ sớm một chút, mở đèn đêm lên, đừng khiến đồng hồ sinh học bị đảo lộn.”
Doro gật gật đầu, sau khi đèn được mở lên, cả căn phòng chìm trong đêm tối. Đèn đêm trong mắt Mễ Hòa hoàn toàn giống như túi thần kỳ của mèo máy, có lẽ con người dựa theo bộ truyện tranh kia để phát minh ra món đèn này. Đèn đêm là vật phẩm dùng để gây ngủ khi sống ở phi thuyền vũ trụ, không chỉ có thể giúp đồng hồ sinh học của con người không bị loạn còn có tác dụng gây buồn ngủ.
Quả nhiên, sau khi mở đèn đêm không được bao lâu, trong phòng chỉ còn tiếng thở đều đều, lúc này Mễ Hòa mới đóng cửa ra ngoài.
Nhưng mà ngày hôm sau, Mễ Hòa nhận ra khi Doro thức dậy vẫn không ổn lắm, trạng thái tinh thần của ông ấy không tốt. Mễ Hòa quở trách ông ấy có phải tối qua sau khi cô ra khỏi phòng ông ấy lại ngồi dậy tiếp tục làm việc không? Doro ngáp một cái, buồn ngủ rã rời gật gật đầu nói: “Bác đang đọc tới chỗ hay, không nỡ buông tay. Nằm trên giường mãi cũng không ngủ được, cảm thấy như vậy quá lãng phí cuộc sống.”
Mễ Hòa nói: “Chỉ có giấc ngủ đầy đủ mới có thể bảo đảm hiệu suất và chất lượng công việc.”
Doro gật gật đầu nhưng vẫn lẩm bẩm nho nhỏ nói: “Nhưng mà bác không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa…” May là Mễ Hòa không nghe thấy mấy lời này của ông ấy, sau khi ăn bữa sáng xong, Doro bị Mễ Hòa khuyên về phòng để ngủ bù.
Đám Mễ Hòa đang trên đường tới tinh cầu Mulai, cô ngay lập tức nhớ tới thầy Ngư dạy môn dinh dưỡng hóa học của bọn họ, nhớ tới những phương thức điều chế thuốc dinh dưỡng kỳ lạ kia. Anitta còn nói: “Chúng ta đúng là phụ sự dạy dỗ của thầy ấy, chẳng có ai trong số chúng ta làm về thuốc dinh dưỡng cả.”
Đào Tử nói: “Vậy cũng chưa chắc, có khi tương lai tớ sẽ vừa nuôi con vừa mở một tiệm nhỏ bán thuốc dinh dưỡng thì sao?”
Anitta nói với cô ấy: “Sao chưa gì nghe cậu đã chua xót thế? Tớ cảm thấy cậu không phải nuôi con không đâu, cậu phải là vừa không ngừng sinh con, vừa mở cửa tiệm, gian nan nuôi sống bản thân và mấy chục đứa con mới đúng.”
Đào Tử nghe xong không tức giận mà ngược lại còn thở dài một hơi: “Tuy rằng viễn cảnh cậu nói không đẹp cho lắm, nhưng lại vô cùng có khả năng là thật, tớ lại rất muốn thoát khỏi sự thật này.”
Đào Tử nói tiếp: “Đối với người Deutch chúng tớ, sau khi giống cái sinh con mới nhận được tán thành, mới có thể có được quyền lợi và trách nhiệm, đồng thời cũng sẽ được đánh giá là đã trưởng thành. Ở chủng tộc tớ, giống cái có địa vị vô cùng cao. Tớ đã từng học lịch sử cổ đại của loài người, biết được vào năm trăm năm trước, thậm chí còn xa hơn thế nữa, đa phần địa vị của giống cái không cao như giống đực, việc này trái ngược với truyền thống của người Deutch bọn tớ, thật đúng là khiến tớ mở rộng tầm mắt. Thế giới bị giống đực thống trị thật là đáng sợ.”
Nhắc tới đề tài giới tính, Mễ Hòa cảm thấy năm thứ ba trăm của lịch thiên văn tốt ở một điểm chính là, trách nhiệm sinh con của phái nữ có thể chuyển qua cho máy móc, phụ nữ có thể theo đuổi sự nghiệp giống như đàn ông. Ngoài ra ở một số ít công việc về lao động tay chân không có yêu cầu quá nghiêm khắc, đại đa số phụ nữ còn có thể làm việc tốt hơn cả đàn ông.
Vì thế, ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, về mặt kinh tế, đàn ông và phụ nữ bình đẳng như nhau, các cô đã không còn bị gia đình trói buộc, cũng không có ai hối thúc kết hôn, càng không cần thiết lo lắng tới vấn đề sinh con. Cho nên, đây cũng gần như là lần đầu tiên trong lịch sử phụ nữ có thể chân chính đạt được tới trình độ bình đẳng giới.
Thậm chí một trăm năm trước còn có một nhà xã hội học đưa ra khái niệm “siêu tính”, tức là nam giới và nữ giới không có gì khác nhau, nếu vậy thì có phải chênh lệch giữa nam và nữ sẽ nhỏ đi rất nhiều không? Nếu đã không cần phải phân ra nam và nữ thì mọi người đều là “siêu tính”, có đúng không?