Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 517.

Chương 517. - Chương 517. -

Thật ra lúc thi đấu còn chưa bắt đầu thì Tiếu Tiếu đã dựng lên tám mươi centimet, xem ra trái của cây sinh mệnh đã bắt đầu phát huy tác dụng. Có điều Mễ Hòa vẫn cảm thấy đau mắt quá, cuộc cạnh tranh giữa những giống đực người cá không có cảm giác lả lơi quyến rũ như con người, lúc đầu bọn họ chỉ đơn thuần thi đấu thể lực chứ không phải anh tình tôi nguyện, chỉ thuần túy là đánh ngất đối phương sau đó dùng sức mạnh để lên ngôi thôi.

Tiếu Tiếu nhờ vào cơ thể tráng kiện nhanh chóng chiếm được ưu thế, rất nhanh chóng làm choáng váng một người cá nhỏ bé hơn, sau đó nhân cơ hội tiến lên. Người cá giống đực kia sau khi bị Tiếu Tiếu đâm vào không ngờ lại có vẻ mặt hưởng thụ, thật ra thì lúc đấu người đó cũng khá nhẫn nhịn, nhưng sau đó lại không nhịn được mà kêu lên.

Trong trận chung kết này, một khi tuyển thủ bị làm thì coi như mất tư cách.

Đa số người cá rất nhanh đã bị loại trừ, biểu hiện của Tiếu Tiếu càng ngày càng tốt, cây hàng tám mươi centimet của anh ấy đúng thật là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cuối cùng trước mặt anh ấy chỉ còn một người cá khác, Mễ Hòa phát hiện người đó chính là người cá hôm qua đã mỉa mai Tiếu Tiếu.

Người cá đó cũng rất cảnh giác Tiếu Tiếu, không để Tiếu Tiếu tới gần anh ta. Anh ta bơi rất nhanh, nhưng Tiếu Tiếu lại càng nhanh hơn, thoáng một chốc đã tới bên cạnh anh ta, sau đó dùng hết sức toàn thân đâm anh ta lật lại. Tuy rằng cách này cũ nhưng lại có hiệu quả tốt, Tiếu Tiếu nhân cơ hội này túm lấy người cá kia.

Người cá kia kêu một tiếng thảm thiết, đại khái là đau lòng vì cơ hội trở thành Ngư Vương của anh ta đã mất. Thế nhưng một lát sau anh ta đã bị Tiếu Tiếu làm cho thoải mái, kêu rên hưởng thụ cũng khiến Tiếu Tiếu vô cùng kiêu ngạo.

Sau đó trọng tài tuyên bố Tiếu Tiếu là người chiến thắng, người cá kia vẫn còn đang bị Tiếu Tiếu làm cao trào không ngừng. Lúc anh ấy rời đi, anh ta vẫn còn đang vô cùng hưng phấn.

Bỗng nhiên, Mễ Hòa thấy vây cá của Tiếu Tiếu run lên, vẩy cá trên người dường như đang trở nên tối xuống, cả người giống như thể muốn bùng nổ. Sau đó nữa anh ấy nhanh chóng kéo người cá giống đực vừa làm cùng anh ấy lại, quấn quýt với anh ta một hiệp nữa. Không bao lâu sau, vẩy cá trên người Tiếu Tiếu bỗng nhiên trở nên sóng sánh ánh nước, nước biển ở xung quanh bị bọn họ khuấy động bập bềnh, người tới xem cũng chăm chú quan sát.

Sau đó, để kết thúc mọi thứ, trọng tài nói: “Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Ngư Vương của chúng ta!”

Khán giả bơi tới chỗ của Tiếu Tiếu, bọn họ vây quanh Tiếu Tiếu, thậm chí còn hận không thể vươn lưỡi ra liếm cơ thể anh ấy.

Người cá Mulai thì cúi đầu với anh ấy, Hoàng hậu mới được tuyển chọn thông qua cuộc thi đấu này cũng bơi tới, cô ấy và Tiếu Tiếu dựa vào nhau, tiếp nhận những lời chúc mừng đến từ bốn phương tám hướng. Đại diện của các tập đoàn làm đẹp đang hoạt động ở tinh cầu Mulai đều cầm theo hợp đồng tới muốn ký kết hợp đồng mới với anh ấy, những quý tộc người Mars muốn có được dịch cơ thể anh ấy cũng thấp hèn cúi cái đầu kiêu ngạo của bọn họ xuống.

Tiếu Tiếu trở thành Ngư Vương mới.

Đám người Mễ Hòa không tới gần, bọn họ đã hoàn thành di nguyện của trưởng lão, thậm chí còn thành công giúp đỡ Tiếu Tiếu trở thành Ngư Vương, cũng không cần lại tới chỗ anh ấy làm gì nữa.

Sau khi bọn họ quay về nhà trọ bong bóng thì Fionn đã tỉnh ngủ, bé đang ở trên ghế salon lật tới lật lui rất nhiều tài liệu của Doro, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Mễ Hòa hỏi cậu bé: “Ông ngoại con đâu?”

Fionn chỉ chỉ vào phòng ngủ nói: “Đang ngủ ạ.” Mễ Hòa xoa xoa đầu bé rồi cùng chơi với bé.

Tới giờ ăn cơm chiều Doro mới ra khỏi phòng.

Mễ Hòa đang tính kêu ông ấy ăn cơm thì cô phát hiện ra một việc: Hoa văn trên đầu Doro nhạt đi.

Hoa văn trên đầu của người Alex tồn tại từ khi bọn họ sinh ra, cho tới khi bọn họ sắp qua đời thì hoa văn mới dần dần mờ đi. Khi người đó thật sự chết đi thì hoa văn cũng theo đó mà biến mất, hoa văn chính là tượng trưng cho sự sống của bọn họ.

Vốn dĩ hoa văn trên đầu Doro rất phức tạp và rõ ràng nhưng bây giờ lại trở nên mơ hồ.

Mễ Hòa chỉ vào đầu ông ấy, cô còn chưa nói hết câu thì nước mắt đã chảy ra: “Hoa văn…”

Doro xoa xoa đầu, ông ấy không nhìn gương nhưng cũng đã có dự cảm rồi. Ông ấy nói: “Đúng vậy, mờ nhạt rồi.”

Ông ấy nhìn Mễ Hòa, dịu dàng nói: “Tiểu Mễ, cháu còn nhớ những gì bác đã nói sao? Khi đối mặt với cái chết phải bình thản. Sinh lão bệnh tử vốn dĩ là một vòng tuần hoàn của sự sống, ai cũng không thể tránh khỏi, cho dù là bác thì cũng sẽ tới lúc phải ra đi.”

Mễ Hòa quỳ trên mặt đất ôm lấy Doro, cô không kiềm chế được rơi nước mắt tí tách trên đầu ông ấy.

Nhưng mà, cô không thể nào tưởng tượng được cuộc sống của cô không có Doro sẽ như thế nào?

Từ khi cô còn nhỏ, bọn họ đã ước định xong rồi, rõ ràng là ông ấy phải sống lâu hơn cô mới đúng.

Doro nói: “Đứa nhỏ ngốc này, không có một người Alex nào có thể sống lâu như thế được.”

Bình Luận (0)
Comment