Mễ Hòa khó có thể tưởng tượng ra nếu có một ngày nào đó cô mất đi Doro. Ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô, uy nghiêm hơn cha, nghiêm khắc hơn mẹ. Ông ấy không có quan hệ huyết thống với cô, nhưng lại giống như cha, như mẹ, như ông ngoại cô vậy. Ông ấy là chỗ dựa lớn nhất của cô, giúp đỡ cô rất nhiều.
Lúc cô bị thương sẽ muốn ôm ông ấy khóc lóc; lúc cô thất tình ông ấy sẽ đưa cho cô một lọ chất gây ảo giác vị thất tình; lúc cô bất an lo sợ cũng sẽ nhớ tới ông ấy, ông ấy sẽ buông hết tất cả tới giúp đỡ cô; lúc cô vui vẻ, cũng sẽ muốn thông báo, chia sẻ niềm vui đó với ông ấy.
Tuy rằng Doro không sinh ra cô, nhưng ông ấy còn thân thiết với cô hơn cả ruột thịt.
Lúc còn nhỏ, khi cô sa sút tinh thần không muốn học chương trình học của người định hướng, cũng là Doro khiến cô tỉnh ra; lúc cô khua chiêng gõ trống học tập, là Doro ở bên cạnh làm bạn với cô, cho dù cô có học tới hơn nửa đêm thì ông ấy cũng sẽ cùng cô thức tới nửa đêm.
Thậm chí khi cô lên đại học, học ở Đại học liên minh các hành tinh, ông ấy cũng không yên tâm, cố tình tới đó dạy học, thực chất là để làm bạn với cô.
Con đường trưởng thành của cô, mỗi một ngày, mỗi một thời khắc đều có Doro bên cạnh làm bạn. Cuộc sống của cô, sự trưởng thành của cô, niềm vui của cô, nỗi buồn của cô… Tất cả đều có sự tham gia của ông ấy.
Cô thật sự không tưởng tượng được một ngày nào đó nếu ông ấy không còn nữa thì cô sẽ ra sao.
Mễ Hòa không kiềm được nước mắt cứ chảy ra, cô dùng sức ôm lấy Doro.
Sự ấm áp truyền tới từ cơ thể Doro bây giờ vô cùng chân thật.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Mễ Hòa ôm lấy Doro mà khóc lớn.
Đám Anitta muốn khuyên nhủ Mễ Hòa, nhưng bọn họ cũng rất đau khổ, cô ấy nhỏ giọng gọi: “Giáo sư…”
Doro ngẩng đầu nhìn bọn họ, giọng nói dịu dàng: “Mấy đứa khuyên nhủ Tiểu Mễ đi.” Ông ấy nói với Freddy: “Bác tưởng cháu có lý trí hơn bọn họ, khi đối mặt với cái chết cũng bình tĩnh hơn mới đúng.”
Freddy thở dài một hơi: “Thật ra lúc bác thấy trưởng lão qua đời thì cũng đã biết tình trạng cơ thể mình thế nào rồi, đúng không?”
Doro chậm rãi gật đầu: “Khi đó cơ thể bác đã bắt đầu có dấu hiệu rồi.”
Fionn ở bên cạnh nhìn mẹ ôm ông ngoại khóc thì vươn tay nhỏ ra. Cậu bé một tuổi rưỡi đã có thể đi khá vững vàng, bé đi tới bên cạnh Mễ Hòa, vỗ vỗ lưng mẹ mình rồi gọi: “Mẹ!”
Nhưng Mễ Hòa vẫn khóc rất thương tâm không cách nào dừng lại được, Doro nói với Fionn: “Fionn, mẹ buồn, cháu mau dỗ mẹ đi.”
Fionn nghe hiểu những gì Doro nói, bé không biết ông ngoại bé yêu thương nhất sắp ra đi, chỉ suy nghĩ vì sao mẹ lại khóc như thế. Cậu bé lại gọi mẹ mình: “Mẹ ơi!”
Hai mắt Mễ Hòa đẫm lệ nhìn Fionn, cậu bé dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa xoa mặt cô, chắc là bé muốn lau nước mắt cho mẹ, nhưng lại không thể với tới. Mễ Hòa ôm bé con vào lòng, cô không biết giải thích sự đau khổ của mình cho con như thế nào, cũng không biết tương lai khi Doro không còn nữa, Fionn sẽ đau buồn tới cỡ nào.
Fionn chỉ biết mẹ đang khóc, cậu bé muốn chọc cho mẹ vui vẻ. Hồi trước Mễ Hòa hay giả khóc, khi đó bé sẽ dỗ bằng cách hôn lên mặt mẹ một cái. Lần này bé cũng tưởng rằng mẹ đang giả khóc, sau khi cậu bé hôn bên má trái mẹ một cái, mẹ vẫn tiếp tục khóc, cậu bé hôn lên má phải mẹ một cái rồi phát hiện ra mẹ vẫn còn đang khóc, bé ngơ người. Sau đó, cậu bé ôm lấy đầu mẹ, nói: “Mẹ không khóc, đau đau bay đi nào!” Đây cũng là trò chơi Fionn và Mễ Hòa thường xuyên chơi với nhau.
Mễ Hòa nhìn Fionn bé nhỏ ngoan ngoãn, cô ôm lấy bé, từ từ không còn khóc nữa.
Cô nói: “Chúng ta về tinh cầu Alex đi, nơi đó là quê nhà của Dodo, cháu sẽ ở đó với bác, có được không?”
Doro vốn dĩ định nói mọi người có thể tiếp tục đi du lịch, không cần để ý tới ông ấy, nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Mễ Hòa khiến ông ấy không nói ra thành lời được. Hơn nữa ông ấy cũng sắp chết rồi, đúng là muốn lá rụng về cội thật, muốn được mai táng dưới lớp đất đỏ thẫm nơi quê nhà, đó mới đúng là con đường trở về của ông ấy.
Doro gật đầu nói: “Được.”