Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53.

Chương 53. - Chương 53. -

Hôm sau, Mễ Hòa kéo Lita cùng đi dạo phố. Thật ra, ở thời đại này, dạo phố không còn là chuyện tất yếu thường ngày nữa, bởi trên Tinh Võng cũng sẽ bày bán những kiểu quần áo mới nhất có ngoài thế giới thật, thậm chí còn có cả hình ảnh động thực tế ảo để khách hàng có thể quan sát toàn thể hình chiếu thực tế ảo của mình khi diện bộ đồ này lên người dựa theo các chỉ số cơ thể trên Tinh Võng, tính ra còn tiện lợi hơn là tự mình mặc thử nữa.

Nhưng phụ nữ ấy mà, thứ họ hưởng thụ chính là quá trình dạo phố, đi mệt rồi còn có thể ngồi uống miếng trà ăn miếng bánh, chính cảm giác thư thả, thoải mái này mới khiến họ thấy vui vẻ.

Ban đầu Lita còn mặt ủ mày chau, giằng ra khỏi tay Mễ Hòa muốn tự đi. Mễ Hòa cũng không ép buộc cô ta làm gì. Sau đó, cô nhìn trúng một chiếc váy trắng thắt eo dài đến đầu gối, lúc mặc vào trông cô vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, nếu trung tá Dương có ở đây chắc chắn sẽ không kiềm được mà ôm con gái cưng của mình một cái thật chặt.

Còn Lita thì mua một chiếc đầm đỏ, bởi cô ta thích cảm giác trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Kế tiếp, Mễ Hòa rủ Lita đến nhà hàng dịch dinh dưỡng kia uống thử ly “Đưa bạn bay lên trời”. Sau khi uống một ngụm, chị họ Lita và Mễ Hòa cùng nhau mỉm cười ngây ngốc. Một người kén cá chọn canh như Lita thế mà lại vui vẻ đến độ cười nhe răng, trông đáng yêu hơn vẻ mặt cau có bình thường nhiều.

Có lẽ vì hai người đã lén lút uống loại đồ uống này với nhau, cảm giác như kiểu trộm uống rượu của người lớn, nên thái độ của Lita dành cho Mễ Hòa cũng khá hơn chút đỉnh, lúc Mễ Hòa một lần nữa nắm lấy tay cô ta, Lita cũng không vùng ra nữa.

Lita cảm thấy tuy cái người bình thường này có hơi ngốc, nhưng tính cách hình như cũng rất tốt.

Mua quần áo xong xuôi, đợi đến ngày hẹn gặp ngài Collins, bà ngoại tặng cho Mễ Hòa một sợi tơ đỏ để cột tóc, khiến Mễ Hòa trông càng thêm xinh đẹp.

Cô gái nhỏ mười hai tuổi đã phổng phao hơn nhiều, nhờ dinh dưỡng đủ đầy mà giờ Mễ Hòa cao được tận một mét sáu, đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười ấm áp, khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Mà đứa nhỏ như vậy sẽ khiến mọi người vô thức quan tâm cô, bảo vệ cô nhiều hơn.

Bà ngoại nhìn dáng vẻ sau khi chưng diện của Mễ Hòa, hài lòng nói: “Tuy chỉ số IQ có hơi thấp nhưng dung mạo không tệ, rất ưa nhìn.”

Nghe vậy, mặt Mễ Hòa xụ xuống, bà ngoại có cần nói trắng ra thế không?

Hannah cũng cảm thấy không vui khi nghe người khác nói chỉ số IQ của Mễ Hòa không cao. Dù lúc nào cô ấy cũng thường xuyên đốc thúc Mễ Hòa chăm chỉ học hành, nhưng lại không thích người khác chê Mễ Hòa, bèn nói một câu: “Mẹ, đừng nói Mễ Hòa như vậy.”

Bà ngoại cũng hiếm được một lần nở nụ cười, bảo: “LÀ mẹ nói sai, để xin lỗi Mễ Hòa của chúng ta, mẹ đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô nhóc rồi đây.” Người máy chớp đúng thời cơ xách tới hai cái hộp, một cái cho đưa cho Mễ Hòa, còn một cái cho Lita.

Hai cô nhóc mở ra xem thử, là hai cái vòng tay giống nhau như đúc, mấy viên đá trên vòng tay lấp lánh ánh quang, tựa như những vì sao lung linh trên bầu trời đêm, tóm lại là đẹp vô cùng luôn, sáng hơn cả kim cương cần ánh sáng mới có thể lấp lánh nữa. Nó gợi cho Mễ Hòa nhớ tới viên bảo thạch tự phát sáng trên vương miện của Hoàng đế bệ hạ.

Lita là người biết hàng, vội hét nhỏ: “Đá Tinh Huy?” Sau Đó cô ta vui mừng ôm chầm lấy bà ngoại: “Cảm ơn bà ngoại, cháu thích lắm!”

Tuy Mễ Hòa không biết đá Tinh Huy là cái gì, nhưng trông có vẻ cũng sang quý lắm. Cô khẽ liếc nhìn Hannah, thấy Hannah gật nhẹ đầu, cô mới quay sang cảm ơn bà ngoại, trong lòng cũng hiểu đây là quà bồi thường đầy tinh tế của bà ngoại, bởi sau này Hannah sẽ phải ở lại Mars, cô sẽ phải sống một mình.

Bà ngoại dặn: “Tặng cho hai chị em mỗi người một cái, sau này phải sống hòa hợp với nhau, dù hai đứa mang họ gì thì cũng đều là chị em tốt, biết không?”

Mễ Hòa ngước mặt nhỏ, lớn tiếng đáp lại: “Dạ! Cháu sẽ trở thành bạn tốt với chị họ Lita!”

Nhưng Lita lại khinh bỉ cô: “Chị học cấp ba còn em mới cấp hai, sao có thể chơi với nhau được? Mễ Hòa Ngốc!” Rồi Cô ta lại nói: “Nhưng nếu em thi đậu vào Mars, tương lai chị sẽ bảo kê cho em.”

Mễ Hòa bật cười khúc khích.

Bác cả đứng bên cạnh lại mắng Lita: “Lita, con gái con đứa không được nói mấy lời thô lỗ như “bảo kê” gì đó.”

Lita le lưỡi, im lặng ko đáp.

Mễ Hòa kéo tay Lita, nói: “Mai mốt, mỗi lần nhìn thấy vòng tay, em sẽ nhớ đến chị họ Lita!“

Lita chợt nghĩ: người bình thường như Mễ Hòa ngốc này thật ra cũng dễ chơi chung đấy chứ.

Bình Luận (0)
Comment