Từ sau khi Hannah quyết định ở lại thủ đô Mars, trong lòng luôn cảm thấy bản thân như mắc nợ Mễ Hòa nên thái độ với Mễ Hòa tốt hơn trước nhiều, đặc biệt là giọng điệu cũng dịu dàng hơn, khiến Mễ Hòa chẳng thấy tự nhiên chút nào. Cô vẫn thích một Hannah luôn đốc xúc mình học hành từ nhỏ đến lớn, không bao giờ vì cô là người bình thường mà cho phép cô từ bỏ chương trình học của người định hướng.
Thái độ dịu dàng đó kéo dài được hai ngày, Hannah chợt nói muốn dẫn Mễ Hòa tới thư viện của Mars để tham quan, Mễ Hòa vui vẻ đồng ý: “Dạ, con chưa từng được đến thư viện của đế quốc lần nào hết trơn.”
Lita đứng bên cạnh liếc cô đầy khinh bỉ, còn lặng lẽ mấp máy môi: “Đồ nhà quê.” Nhưng Mễ Hòa chẳng thèm để ý, căn bản đã vứt cô ta ra sau đầu. Ở cái tuổi được xem là trẻ trâu này, biểu hiện của người định hướng còn nghiêm trọng hơn cả người bình thường nữa.
Đúng lúc này, Hannah bỗng nói tiếp: “Sẵn tiện mua luôn sách giáo khoa lớp bảy cho con luôn, tránh cho khi không có mẹ ở bên cạnh, con lại lơ là chuyện học nữa. Sau này, mẹ sẽ dựa theo chương trình trong sách giáo khoa để đốc xúc tiến độ học tập của con, tiện hơn nhiều.”
Mễ Hòa: …
Thế giới này tàn khốc với người bình thường biết bao, công nghệ cao đã biến chuyện giám sát con cái của bậc phụ huynh trở nên thuận tiện và dễ dàng hơn bao giờ hết.
Thấy Mễ Hòa xị mặt ra một đống, Lita đứng bên cạnh không kiềm được mà bật cười, cho rằng người bình thường đúng là ngu xuẩn, còn phải dùng cả sách tham khảo, đó là thứ quái gì thế?
Nhưng sau đó, Hannah lại bị người khác kéo đi tham gia buổi tọa đàm công khai ở một trường đại học ở thủ đô Mars nên không thể dẫn Mễ Hòa tới thư viện được, chuyện này cũng tạm thời gác lại một bên.
Hai ngày sau, ngài Collins – người đã thành công hẹn hò với Hannah mấy lần lại chủ động đề nghị muốn gặp Mễ Hòa một lần khiến Mễ Hòa căng thẳng muốn chết: “Mẹ, có phải do con ngu dốt quá làm chú Collins sinh lòng hoài nghi về gen của mẹ không?”
Hannah nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Không loại trừ khả năng này.”
Nghe vậy, áp lực trên vai Mễ Hòa càng thêm nặng nề. Nhìn dáng vẻ này của cô, Hannah không kiềm được mà bật cười, thấy Mễ Hòa tưởng thật mới giải thích: “Không đâu, anh ấy biết con chỉ là người bình thường, hơn nữa dù là gia đình người định hướng cũng chưa chắc sinh ra toàn người định hướng mà.”
Lúc này Mễ Hòa mới cảm thấy yên tâm, nhưng cô vẫn xem đây là một chuyện vô cùng quan trọng, còn nghiêm túc suy nghĩ xem mình sẽ mặc gì hôm đó. Nhưng sau khi lục trong đống quần áo mình mang tới, cô lại thấy bộ nào cũng khó coi cả. Đúng lúc này, ông ngoại khí phách vung tay nói: “Cháu và chị họ ra ngoài mua quần áo mới đi, ông ngoại bao hết.”
Mễ Hòa lập tức ôm chầm lấy ông ngoại, chẳng chút e dè mà nói: “Ông ngoại tốt nhất!”
Lita cảm thấy cái người bình thường này đúng là vô sỉ, đã mười hai tuổi đầu rồi mà còn chơi trò làm nũng, xấu hổ chết đi được!
Lita cảm thấy được người bình thường này loại thật sự là vô sỉ, đều mười hai tuổi, lại vẫn đi làm nũng, thực đáng xấu hổ! Sau đó cô ta lại nghĩ, mình đã là học sinh lớp mười một rồi, căn bản không cùng đẳng cấp với cô nhóc Mễ Hòa mới lên cấp hai này, nên không cần chấp nhặt với cô làm chi.
Mễ Hòa không biết chị họ Lita nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe ông ngoại sẽ trả tiền cho mình mua quần áo mới, cô lập tức hớn hở hẹn Lita cùng đi mua sắm. Lita định bảo mình còn phải học bài, nhưng vừa nhìn biểu cảm trên mặt ông ngoại, lời đến đầu môi lại biến thành: “Vừa hay mai chị rảnh.”
Mễ Hòa nói tiếp: “Em rất muốn mua quần áo bằng vải cotton tự nhiên, tiếc là trên Trái Đất không có, với lại giá cũng đắt quá chừng, em mua không nổi.”
Ông ngoại híp mắt cười: “Cứ việc mua, ông ngoại chi tiền, cũng mua cho Lita một bộ luôn.”
Nghe vậy, khóe miệng Lita khẽ nhếch, vải cotton đó, ngày tựu trường đầu tiên của cấp ba mà được mặc một bộ đồ bằng vải cotton thì chắc chắn sẽ có khối người phải hâm mộ mình cho xem!
Mễ Hòa đã đến thế giới năm trăm năm sau này mười hai năm nhưng chưa một lần được mặc quần áo làm bằng vải cotton, lý do là ở thời đại này, vải cotton là món hàng xa xỉ, ngay cả lúa nước, dưa hấu đều phát sinh biến dị, cây bông tất nhiên cũng đã thay đổi. Vải dệt từ bông biến dị rất thô ráp, mặc vào có cảm giác châm chích, ngứa ngáy nên không thể mặc sát vào người được. Nếu dùng chất hóa học để làm mềm thì vải lại không dai, chắc nữa, cũng vì vậy mà mọi người thích mặc đồ làm từ sợi nhân tạo và sợi nylon hơn, vừa mềm mại lại không cần giặt giũ thường xuyên, không chỉ kinh tế còn thực dụng nữa.
Kể từ đó, quần áo bằng vải cotton dần dần lui khỏi cuộc sống của mọi người, chỉ còn một bộ phận kẻ có tiền là còn duy trì loại trang phục truyền thống trên Trái Đất này, và ý nghĩa của nó phần nhiều là để trưng hiển thân phận mà thôi.