Khi Mễ Hòa mang thai, cô gần như không có phản ứng gì cả, nhưng so với Anitta thì phản ứng mang thai của cô ấy ngay từ đầu đã rất nghiêm trọng. Đôi khi cô ấy sẽ cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi cháo, hơn nữa, lúc trước cô ấy là người rất hảo thịt, nhưng bây giờ lại không thể ăn được thịt, điều này khiến cô ấy rất đau đớn.
Cho dù là vậy, Anitta vẫn kiên quyết không chuyển đứa bé sang máy sinh con. Doro đành phải điều chế một số thuốc bổ sung thai kỳ dựa trên tình trạng cơ thể của cô ấy.
Mọi người dọn đến tinh cầu Viên Long Bình chưa được vài ngày thì hàng xóm mới đã đến chào hỏi, đó là hai cha con người Herle, người cha đang dắt tay đứa con đi tới.
Đây là lần đầu tiên Mễ Hòa nhìn thấy người Herle, truyền thuyết nói rằng người Herle là chủng tộc bản địa của tinh cầu Viên Long Bình, tức là họ đã sống ở đây trước khi con người đến. Họ có làn da màu xanh đậm và trông hơi trơn trơn.
Mễ Hòa nhớ lại những thông tin về người Herle mà mình đã đọc được trong chương trình học người định hướng khi còn nhỏ, hình như da của họ có thể đổi màu và mắt của họ to đến mức chiếm tới một phần ba khuôn mặt của họ. Người cha Herle này chớp mắt liên tục, Mễ Hòa thực sự lo lắng rằng tròng mắt của ông ấy sẽ rất dễ rớt xuống.
Hàng xóm của họ trông rất thân thiện, họ thậm chí còn tặng cho đám người Mễ Hòa một thùng lớn thức uống của người Herle, đó là một loại chất lỏng màu xanh lục như nước cỏ vậy, nó có mùi như thảm cỏ mới được tỉa cắt, Mễ Hòa mỉm cười cảm ơn hai cha con họ rồi mời họ vào nhà ngồi chơi.
Fionn tò mò nhìn đứa trẻ người Herle kia.
Mễ Hòa rất muốn cười khi nhìn đứa trẻ này, so với những người Herle trưởng thành có tay chân dài thì những đứa trẻ người Herle thực sự rất giống một dấu phẩy lớn vậy. Chúng có cái đầu tròn xoe, bên dưới thì có một chiếc đuôi nhỏ, tay chân vừa nhỏ vừa ngắn. Đứa trẻ người Herle tên là Điểm Điểm, cậu bé có chút thẹn thùng trốn ở đằng sau đôi chân thon dài của cha mình, nhưng lại lén nhìn Fionn từ phía sau.
Fionn rất tò mò khi nhìn thấy Điểm Điểm, cậu bé hai tuổi rưỡi đã rất giỏi bày tỏ lòng tốt, cậu bé mời Điểm Điểm đến xem đồ chơi của mình, đó là những món đồ chơi máy bay nhỏ do cậu Mộc Thần và cậu Luke tặng cho mình. Khi nghe thấy có đồ chơi để chơi thì Điểm Điểm không còn thẹn thùng nữa, cậu bé còn vươn cánh tay mảnh khảnh của mình ra nắm lấy tay của Fionn.
Fionn sờ vào tay của Điểm Điểm và cảm thấy rất trơn, cậu bé chợt ôm lấy cái đầu to tròn xoe của Điểm Điểm, sau đó cạ mạnh hai khuôn mặt lại với nhau. Fionn cười khúc khích do cảm thấy trơn trơn rất thú vị, cậu bé thậm chí còn khen Điểm Điểm: “Cậu thoải mái thật đấy!”
Mễ Hòa cảm thấy cách khen ngợi này của con trai mình có gì đó không ổn lắm, ai đời lại khen người ta thoải mái chứ?
Cuối cùng, Điểm Điểm vẫn thấy mắc cỡ, cậu bé vươn cánh tay thon dài của mình ra chạm vào cái đầu to tròn của Fionn và nói: “Cậu cũng rất thoải mái…”
Mễ Hòa cảm thấy: Bởi vậy mới nói những người lớn khờ dại như họ thực sự không tài nào hiểu được thế giới của trẻ con.
Người cha Herle rất mừng khi nhìn thấy hai đứa trẻ này vừa gặp nhau đã rất hòa hợp, ông ấy nói: “Ha, hai đứa nó vui thật đấy ha.” Người Herle rất thích cười khi nói chuyện, ngữ khí của họ cũng là ha ha, họ là một chủng tộc vô cùng thân thiện.
Người cha Herle nói: “Mọi người chuyển đến thật đúng lúc, vài ngày sau là lễ hội thu hoạch của chúng tôi ha.” Ông ấy nói tiếp: “Vừa hay thôn của chúng tôi đang thiếu người, nếu mọi người dọn đến đây thì có thể phụ giúp một tay ha.”
Sau đó, người cha Herle có việc phải về nhà trước nên ông ấy đã để đứa trẻ ở lại nhà của Mễ Hòa, để Điểm Điểm chơi cùng với Fionn, ông ấy không hề lo lắng người hàng xóm mới sẽ làm gì con mình.
Điểm Điểm chơi với Fionn đến tận khuya, thậm chí còn ăn tối ở nhà Mễ Hòa, Mễ Hòa làm món bánh hấp hình chú thỏ và hình hoa nhỏ cho cậu bé và Fionn. Món bánh hấp vừa ngọt vừa mềm khiến cho Điểm Điểm thích vô cùng, cậu bé gọi Mễ Hòa bằng giọng nói mềm mại: “Cảm ơn dì Mễ Mễ ha ~”
Mễ Hòa nghe đến lòng mềm nhũn, cô không khỏi đưa tay sờ vào cái đầu sáng bóng của Điểm Điểm. Kết quả cô phát hiện con trai mình không hề gạt người khi nói rằng Điểm Điểm thật thoải mái, sờ vào có cảm giác vừa mềm vừa mịn, cậu bé giống như một con búp bê lớn vậy.
Mễ Hòa nói: “Sau này cháu thường xuyên đến nhà dì chơi nhé.” Cô thậm chí còn gói một hộp bánh hấp lớn cho Điểm Điểm mang về, đây coi như là quà đáp lễ cho hàng xóm. Người cha Herle thật ngại khi nhận món quà đáp lễ này, nhưng về sau ông ấy càng nhiệt tình hơn với đám người Mễ Hòa.