Anitta nói: “Chuyện này thì có gì là lạ chứ, trong Vương tộc có bao nhiêu cuộc hôn nhân là tình cảm thực sự tốt đẹp chứ? Nếu không phải vì thầy Collins tốt với Tiểu Mễ thì chúng ta đã bị hai người họ chia cắt từ lâu rồi!”
Khi nhắc đến Freddy, Mễ Hòa không thể kìm nén được nỗi nhung nhớ, bởi vì Freddy đã ở trong pháo đài vũ trụ suốt mấy ngày trời mà vẫn chưa về nhà.
Ngày hôm sau, trận mưa to kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng kết thúc dưới sự can thiệp của vệ tinh thời tiết, trên bầu trời đã rẽ mây nhìn thấy ánh sáng rồi.
Khi mưa tạnh, Fionn chỉ đành chuẩn bị thả Tiểu Kim về với thiên nhiên trong muôn vàn luyến tiếc.
Cậu bé ôm lấy rắn con biến dị đã to lên trên tay, Tiểu Kim hiện giờ đã dài bằng một cánh tay nhỏ, móng vuốt có thể bám chặt vào mặt đất rồi, ngay cả cằm của nó cũng bắt đầu mọc ra tóc mai, phần lông thưa thớt ở đuôi cũng trở nên rậm hơn và có phần giống như sự kết hợp giữa đuôi rắn và đuôi sư tử vậy, nó thật sự càng ngày càng giống với con rồng trong thần thoại.
Mễ Hòa thậm chí còn nghĩ rằng có lẽ vài ngày nữa bé rồng con sẽ đột nhiên bay lên trời…
Fionn vô cùng luyến tiếc cọ má của mình vào cơ thể của Tiểu Kim, nói: “Tiểu Kim, cậu vẫn sẽ đến thăm tớ mà đúng không?”
Tiểu Kim tưởng Fionn đang chơi đùa với mình nên nó dùng đuôi cọ vào má của Fionn, nó thậm chí còn quấn vài vòng trên cánh tay của Fionn, trông rất hoạt bát.
Việc Fionn muốn thả bé rắn con về với thiên nhiên này tưởng chừng là một chuyện rất đơn giản, nhưng trong mắt của người lớn thì đây chính là một chuyện hết sức thận trọng, bởi vì Doro nói: “Theo thói quen của loài rắn biến dị, chúng rất có thể sẽ xuất hiện ở nơi chúng đã đẻ trứng lúc đó.”
Vì vậy, Anitta thậm chí còn mặc cả áo giáp cận chiến, cô ấy muốn đi cùng Mễ Hòa và Fionn, nhưng Đào Tử nói: “Cho dù cậu mặc áo giáp đi đến đó, nhưng lỡ như gặp phải một con rắn biến dị khổng lồ thì cũng vô ích thôi.”
Cuối cùng, Doro đã mượn một chiếc phi hành khí bay trên mặt đất từ Viện khoa học, thế là cả nhà cùng Fionn đi thả bé rắn con về với thiên nhiên.
Anitta phụ trách điều khiển phi hành khí, Dương Âm và Mễ Hòa kẹp Fionn ở giữa, còn Đào Tử và Doro thì ngồi ở cuối. Cả nhà căng thẳng bay theo sự chỉ dẫn của Fionn và đi đến nơi cậu bé tìm thấy quả trứng rắn.
Mễ Hòa tưởng rằng nơi Fionn tìm thấy quả trứng rắn có lẽ là một nơi nào đó ẩn trong bụi cỏ, nào ngờ sau khi đến gần đó, Fionn lấy ra một cái máy dò năng lượng nhiệt dưới lòng đất và bắt đầu cúi đầu xuống rà quét mặt đất.
Mễ Hòa: …
Từ khi nào mà con trai của cô lại chơi những thứ cao cấp như vậy thế?
Mễ Hòa nhìn Doro, cô tưởng máy dò năng lượng nhiệt dưới lòng đất là do Doro đưa cho Fionn.
Doro lập tức làm rõ vấn đề: “Đây là do nó đã tự tìm ra dữ liệu, tự in ra và lắp ráp, bao gồm cả máy quét năng lượng nhiệt chính cũng là do bản thân nó lắp ráp. Vì chuyện này, nó trước đó còn chế tạo cả máy tạo mối hàn.”
Mễ Hòa: …
Con trai của cô chỉ mới ba tuổi rưỡi mà đã chơi đồ cao cấp như vậy rồi, cô thực sự có một cảm giác khâm phục con trai của mình, phải làm sao đây?
Sau khi mọi người khom lưng cùng Fionn tìm kiếm hồi lâu thì Mễ Hòa mới nhận ra rằng những thiết bị cao cấp như máy dò năng lượng nhiệt dưới lòng đất này không thể mở được dữ liệu trên Tinh Võng, lúc này Doro mới quay đầu lại nói: “À, nó đã xin được dữ liệu từ một người bạn học ngành vật lý kỹ thuật nhờ mối quan hệ của bác.”
Mễ Hòa muốn nói rằng: Thật ra người chiều chuộng Fionn nhất luôn là Doro.
Máy dò năng lượng nhiệt dưới lòng đất của Fionn đột nhiên phát ra tiếng bíp, mọi người nhanh chóng tập trung lại và phát hiện đó là một cái hang được che phủ bởi một đống cỏ khô, cái hang đó chỉ rộng bằng hai lòng bàn tay. Theo màn hình hiển thị của máy dò cho thấy cái hang sâu khoảng hai mét.
Fionn nói: “Con đã tìm thấy quả trứng đó ở đây ạ.”
Mễ Hòa đang định hỏi cậu bé rằng cái hang này sâu như vậy, con đã lấy quả trứng rắn đó ra bằng cách nào?
Kết quả, Fionn lại từ trong cặp sách nhỏ tùy thân của mình lấy ra một thứ giống như bàn tay của người máy vậy, đằng sau bàn tay robot được nối với một chùm dây kim loại, Fionn cười vui vẻ với mọi người và nói: “Lần trước, sau khi ông thay cánh tay cũ của người máy thì con đã lấy nó để chơi và sửa đổi lại.”
Mễ Hòa thật sự cảm thấy rằng thông qua chuyện của Tiểu Kim, cô một lần nữa biết được đứa con trai ba tuổi rưỡi của mình rốt cuộc có thể làm được những gì…
Trong lúc đám người lớn đang ngây ngốc thì Fionn nhấn mở công tắc của bàn tay robot, năm ngón tay của bàn tay robot bám vào mặt đất rồi bò vào trong hang, nhưng khi bàn tay robot quay lại thì nó đã lấy ra ba quả trứng, trong đó có hai quả đã đổi màu thành trứng hỏng, chắc chắn là bé rắn con đã chết ở trong đó rồi.
Khi Tiểu Kim luôn ở trên vai của Fionn nhìn thấy những quả trứng đó thì nó lập tức trượt xuống dọc theo cánh tay của cậu bé, cái đuôi nhỏ của nó quét qua những quả trứng đó và tìm thấy quả trứng còn sống một cách rất chính xác. Tiểu Kim thè lưỡi ra liếm quả trứng, chắc là nó đã nhận ra đây là em trai hay em gái của nó, sau đó nó dùng cơ thể nhỏ bé của mình quấn lấy quả trứng.
Fionn có chút buồn bã nói: “Tớ sẽ đưa các cậu về ổ, chờ mẹ của các cậu trở về.”