Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57.

Chương 57. - Chương 57. -

Tới lúc Hannah bắt tay với hoàng tử, cô ấy cũng nhỏ giọng tự giới thiệu: “Kính chào hoàng tử điện hạ, tôi tên là Hannah·Linley.”

Hoàng tử dừng lại vài giây rồi mới trả lời: “Tôi đã đọc luận văn về dưa hấu, lúa nước và gà lấy thịt ở cổ địa cầu của cô rồi, lúa nước ăn rất ngon, cảm ơn những cống hiến của cô cho đế quốc.”

Nghe thấy vậy, Hannah cũng không kiềm được mà vui sướng, không ngờ hoàng tử điện hạ lại hiểu rõ về luận văn của cô ấy như vậy, điều này khiến cô ấy vừa kiêu ngạo lại vừa cảm động: “Đây là chuyện tôi nên làm vì đế quốc.”

Hoàng tử Freidrich mỉm cười, mở miệng tán dương: “Thật không hổ là người nhà Linley, tôi hy vọng trong tương lai tiến sĩ Linley sẽ cống hiến nhiều hơn nữa cho đất nước.”

Hannah cứ thế bị hoàng tử bắt sống.

Đến lượt Mễ Hòa, cô đã bình tĩnh lại, vừa cười híp mắt vừa nói với hoàng tử: “Xin chào hoàng tử, tôi tên là Mễ Hòa Dương, tôi sinh ra ở Trái Đất xa xôi, là một người bình thường, hy vọng dưới sự cai trị của đế quốc, người bình thường như chúng tôi có thể sống hòa hợp với người định hướng.”

Hoàng tử nhìn thoáng qua cô nhóc đang cười híp cả mắt trước mặt, khóe môi khẽ cong, ngón tay thon dài câu lấy bàn tay của Mễ Hòa, lòng thầm nghĩ: Đúng là một cô bé thông minh.

Mễ Hòa Dương đúng không?

Cậu ấy nói: “Mễ Hòa Dương, đây cũng là mục tiêu mà đế quốc đang cố gắng đạt tới, dù là người định hướng hay người bình thường thì cũng là con dân đế quốc, là đồng bào cùng một nước, đế quốc chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”

*

Mễ Hòa cảm giác bàn tay này của mình vẫn chưa trở về với cơ thể.

Cảm giác chẳng chân thật chút nào, như đang đi trên mây vậy, chẳng biết đây là lần thứ mấy cô nói với Hannah rằng: “Mẹ, con được bắt tay với hoàng tử!”

Hannah bất đắc dĩ nói: “Đây là lần thứ năm con nói câu này rồi đó, đừng ngu người ra nữa, hoàng tử Freidrich đã đi rồi.”

Mễ Hòa lấy tay trái vuốt ve tay phải của mình, đáp: “Con sẽ ghi nhớ khoảnh khắc này cả đời.” Sau đó, cô hân hoan cầm thiết bị đầu cuối lên, chia sẻ sự việc hôm nay lên trang cá nhân của mình, cô viết: “Hôm nay may mắn được bắt tay với hoàng tử Freidrich ở viện bảo tàng Mars, sướng điên người luôn, hoàng tử thật sự vô cùng gần gũi và thân thiện!”

Chưa đến hai phút đã có rất nhiều người để lại bình luận bên dưới bài đăng về hoàng tử Freidrich. Bình thường có rất ít người ghé thăm trang cá nhân trên mạng xã hội của Mễ Hòa, nhưng có vẻ cứ tin tức nào liên quan đến hoàng tử Freidrich đều sẽ được lan truyền với tốc độ chóng mặt nên mới vậy. hầu hết các bình luận đều nói rất hâm mộ cô, có người còn hỏi hoàng tử có đẹp trai như trên thực tế ảo không.

Mễ Hòa trả lời: “Hoàng tử ngoài đời trông đẹp trai hơn trên thực tế ảo gấp trăm lần.”

Bên dưới là một đống bình luận với lời lẽ khá là kích động, dường như mọi người cũng đang cười ngốc nghếch ảo tưởng một ngày nào đó, hoàng tử điện hạ sẽ nắm lấy tay các cô, chào hỏi với các cô một cách thân thiết.

Dù là ở năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn thì câu chuyện về chàng hoàng tử và nàng lọ lem vẫn được lưu truyền, không bao giờ lỗi mốt.

Lát sau, Mễ Hòa nhìn thấy bình luận của Mộc Thần: “Thế hả, gặp được hoàng tử rồi sao?”

Mễ Hòa vội vàng nhắn tin riêng cho Mộc Thần: “Anh Thần Thần?”

Mộc Thần không đáp lại cô.

Lúc Mễ Hòa về tới nhà Linley, Lita cũng đã biết chuyện này, bởi vì trên Tinh Võng đã đăng báo về việc hoàng tử Freidrich đén bảo tàng rồi, thậm chí hình ảnh toàn bộ người dân có mặt ở hiện trường đồng thanh hô to “Đế quốc tất thắng” cũng đã được truyền ra ngoài.

Lita cười khẩy: “Nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của em kìa, đúng là làm mất hết mặt mũi nhà Linley chúng ta mà.” Chị họ Lita có chết cũng không thừa nhận thật ra cô ta cũng muốn được gặp hoàng tử Freidrich, thật hâm mộ cô quá đi mất.

Mễ Hòa ngồi trên ghế salon, nghiêm túc nói với Lita: “Chị Lita, chị có muốn sờ tay em không?”

Lita: “Sao vậy, tay em dát đá Tinh Huy hay gì?”

Mễ Hòa không kiềm được mà cười rộ lên như đóa hoa: “Đây là bàn tay mà ban nãy hoàng tử đã nắm đấy!” Dứt lời, cô lập tức phủ tay mình lên tay Lita, nói tiếp: “Giờ bàn tay được hoàng tử nắm lấy cũng đang cầm lấy tay chị nè, em sẽ truyền sức mạnh của hoàng tử cho chị.”

Nhất thời, Lita thế mà lại bị mấy lời ngụy biện này của cô thuyết phục, phải mất vài giây mới kịp hoàn hồn: “Mễ Hòa ngốc, thứ em truyền cho chị chỉ có tro bụi thôi chứ đào đâu ra sức mạnh hả?”

Mễ Hòa híp mắt, dỗi: “Vậy chị rút tay về đi…” Dứt lời, cô vỗ nhẹ lên tay Lita: “Hoàng tử hiền lắm luôn, giọng nói cũng rất dễ nghe, với hả, ngoài đời trông anh ấy đẹp hơn trên TV cả trăm lần luôn ấy, TV 3D căn bản không thể bộc lộ ra được sức quyến rũ và khí chất của anh ấy.”

Lita lại vuốt vuốt tay cô: “Đừng có tả mơ hồ như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment