Hoàng hậu rất nhiệt tình với đám Mễ Hòa, còn thường bảo người máy chia đồ ăn cho họ, nhất là với Fionn, thái độ của bà ấy vô cùng hiền lành, giọng nói cũng dịu dàng như rót mật: “Fionn phải ráng ăn nhiều để chóng lớn nhé.”
Dudu ở bên cạnh nhồm nhoàm ăn sạch một miếng thịt to: “Phải ăn nhiều như em nè, ăn nhiều mới mau lớn để bảo vệ mẹ được!” Hoàng hậu nghe xong thì mím môi cười, bà ấy khen Dudu: “Cháu đúng là một đứa bé hiếu thảo.”
Lúc này, Fionn gắp một miếng ớt ngọt Bran từ trong đĩa của mình qua đĩa của Mễ Hòa: “Mẹ ăn đi, mẹ thích ăn ngọt mà.”
Mễ Hòa cười xoa đầu bé: “Ngoan quá, cảm ơn con nha, nhưng con cứ tự ăn đi.” Fionn nhoẻn miệng cười trông rất là đắc ý.
Cháu đích tôn của Vương tộc ngồi bên cạnh thấy vậy cũng yên lặng gắp đồ ăn cho Nhị hoàng tử phi, cô ta cũng cười nói: “Cảm ơn Crewe.”
Sau màn khoe khoang về sự hòa thuận của cả ba gia đình trên bàn cơm thì bữa cơm chiều cũng kết thúc.
Chờ bọn họ về tới căn biệt thự trong bức tranh, Fionn vui vẻ chạy vào vườn hoa chơi với Tiểu Kim và chim Diệu Âm, lúc này Mễ Hòa mới than thở với Freddy: “Mệt thật đó anh.”
Freddy nói: “Em có quen ở đây không?”
Mễ Hòa trả lời: “Không sao đâu ạ, em ăn nhiều nói ít là được rồi.” Nếu biết mình ăn nói vụng về thì cứ ngoan ngoãn ngậm miệng để tránh rước họa vào thân, Mễ Hòa cảm thấy cô đang phát huy sở trường đặc biệt từ nhỏ đến lớn của mình rất tốt, đó là phải tự biết thân biết phận.
“Em sẽ không trở thành gánh nặng của anh và Fionn đâu.”
Thật ra từ sau khi Freddy bại lộ thân phận của mình trước mặt toàn Đế Quốc thì Mễ Hòa cũng biết cuộc sống bình yên của gia đình họ đã đi đến hồi kết. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới việc Nhị hoàng tử đột nhiên gặp nạn, dẫn tới việc Thái tử tiền nhiệm là Freddy cũng như Fionn - người được cả tộc Alex ủng hộ - phải đứng giữa nơi đầu sóng ngọn gió như thế này.
Mễ Hòa cũng đã chuẩn bị tinh thần trước rồi.
Cô biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì cả đấy.
Freddy nghe cô nói như thế thì hỏi: “Em muốn anh...” Anh không nói hết nửa câu sau nhưng bọn họ đều ngầm hiểu ý của anh.
Mễ Hòa nhìn anh và nói một cách thật nghiêm túc: “Em cảm thấy anh thuộc về nơi này, thuộc về ngôi báu cao quý không ai sánh bằng kia. Em đã từng thấy khung cảnh khi anh được bổ nhiệm làm Thái tử rồi, trong lòng em thì mọi vinh quang trên vũ trụ này đều nên thuộc về anh, em cũng từng thấy qua cảnh mọi người nguyện trung thành với anh trên chiến trường. Em biết anh rất vui vẻ khi ở bên em và Fionn, nhưng em biết người cầm lấy cây quyền trượng kia và đạp lên ngai vàng đó mới thật sự là anh, Hoàng tử điện hạ Friedrich thân ái của em ạ.”
Freddy cười nói: “Từ khi nào mà mồm miệng của em ngọt như vậy hả?” Anh ôm lấy cô: “Miệng ngọt quá, mau để anh nếm thử xem nó ngọt đến cỡ nào nè.” Anh đè lên người cô và hôn cô đầy say đắm.
Mễ Hòa bị hôn đến mức thở hồng hộc, cô đấm anh một cái yếu xìu: “Fionn… còn ở bên ngoài đó...”
Freddy nói: “Không sao đâu, anh để người máy trông chừng thằng bé rồi...”
Kết quả anh mới nói tới đây thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa chạy xa dần. Mễ Hòa và Freddy đều ngẩn người sau đó cùng phì cười, không biết thằng ranh con này đã đứng ở cửa nghe lén bao lâu rồi nữa.
Freddy bảo: “Nếu ranh con biết thức thời như thế thì anh cũng không thể lãng phí cơ hội này được...” Nói xong lập tức kéo Mễ Hòa vào bể tình, dùng không biết bao nhiêu làn sóng nhiệt bủa vây lấy cô.
Buổi tối ngày hôm đó, chờ mọi thứ đã kết thúc xong, Freddy dùng ngón tay với khớp xương rõ ràng mơn trớn lên phần lưng nuột nà như sứ của Mễ Hòa, yêu thích đến mức không nỡ buông tay, anh nhẹ giọng hỏi: “Em có biết lựa chọn của mình đại biểu cho chuyện gì không?”
Mễ Hòa mệt đến mức không có chút tinh thần nào: “Sao ạ?”
Freddy nói: “Em biết sẽ như thế nào nếu anh thật sự trở về vị trí đó một lần nữa không?”
Mễ Hòa nói thẳng: “Em biết chứ, em sẽ phải ly hôn với anh. Nhưng em không để bụng đâu, hôn nhân chỉ là một trong những biện pháp để gắn kết em và anh thôi. Mặc kệ anh có thân phận gì, Quốc vương cũng được, bình dân cũng thế, mối quan hệ do pháp luật duy trì giữa hai ta không phải thứ mà em để ý.”
Cô dịu dàng nói: “Em không cần những thứ khác chứng minh tình yêu mà em dành cho anh.”
Freddy nghe xong bỗng nhiên sửng sốt.
Mễ Hòa phát hiện Freddy đột nhiên im lặng thì quay đầu lại nhìn anh một cái, lại phát hiện trong đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo của anh đầy ắp ý cười và tình yêu không hề che giấu. Freddy ôm Mễ Hòa vào trong ngực, cái ôm của anh vẫn ấm áp và vững chãi như cũ: “Bé rùa đen của anh đã trở nên dũng cảm như vậy rồi nhỉ...”