Không qua bao lâu đã đến lễ kỷ niệm ngày xây dựng đất nước.
Mễ Hòa cũng biết việc Quốc vương không muốn để mình xuất hiện cùng với Freddy và Fionn trong lễ kỷ niệm này cho nên cô chưa từng nhắc tới chuyện đó.
Vào hôm tổ chức lễ kỷ niệm ngày xây dựng đất nước, từ sáng sớm là Freddy đã dẫn theo Fionn đi trước rồi, sau khi Mễ Hòa dậy thì cô từ tốn ăn bữa sáng, kế đó lại ra vườn hoa hái một ít hoa vào cắm trong bình rồi mới định mở thực tế ảo lên chuẩn bị xem phát sóng trực tiếp buổi lễ hôm nay.
Kết quả Hannah lại đột nhiên tới tìm Mễ Hòa, cô vừa ra đón thì đã bị bà ấy kéo thẳng vào phi hành khí và chở một mạch tới nhà Collins. Ở trong căn phòng được cố ý giữ riêng lại cho cô đang có mấy người đứng xếp hàng ở hai bên, mà giữa phòng là một chiếc váy ren màu đỏ vô cùng lộng lẫy, bên trên làn váy có điểm xuyết đá tinh huy khiến nó trông càng thêm thơ mộng hơn, mà bên dưới chiếc váy còn được đặt thêm một đôi giày cao gót màu đỏ đính đá quý.
Cô nhận ra chiếc váy lộng lẫy và đôi giày cao gót đính đá kia, đây là món quà mà Freddy và Hannah tặng cho cô vào ngày sinh nhật - cũng là ngày lễ trưởng thành năm hai mươi tuổi của cô.
Ngày hôm đó Mễ Hòa đã có một đêm tuyệt vời với Freddy, đến hôm sau cô lập tức cất váy và giày vào tủ, bởi vì cô cho rằng mình sẽ không bao giờ cần dùng đến chúng nữa.
Hannah nói: “Được rồi, con đừng chỉ đứng nhìn nữa, mau mặc nó vào đi.”
Mễ Hòa quay đầu lại nhìn Hannah, bà ấy nâng mặt cô lên và nói: “Hôm nay con sẽ là người phụ nữ đẹp nhất nơi đó, con là vợ của Hoàng tử Friedrich kia mà. Mễ Hòa à, tự tin lên nào con.”
Đôi mắt của Mễ Hòa đột nhiên ươn ướt, cô gật đầu, người hầu trong nhà lập tức đi tới giúp cô mặc váy và trang điểm thật xinh đẹp.
Đến khi đứng trước gương lập thể, Mễ Hòa bỗng nhiên cảm thấy mình của hai mươi tuổi và mình của hai mươi lăm tuổi như hòa làm một. Cô gái hai mươi tuổi tuy thích cười nhưng lại hơi tự ti đã được che lấp dưới cái bóng của cô gái hai mươi lăm tuổi tuy vẫn thích cười nhưng đã trở nên tự tin và rạng ngời hơn. Từ hai mươi tuổi cho đến hai mươi lăm tuổi, cô đã càng tự tin hơn, cả người giống một đóa hoa hồng đang nở rộ, hương thơm say đắm khiến ánh mắt của mọi người không kìm được bị cô hấp dẫn và muốn tiếp cận cô.
Khi Mễ Hòa cười rộ lên, trong mắt cô mang theo ánh sáng ấm áp, hai mắt cong cong làm người khác cũng muốn cười theo, lúm đồng tiền hai bên má ngọt đến mức làm trái tim của người đối diện mềm nhũn.
Cô đã không còn là cô bé tự ti về sự chênh lệch giữa người thường và người định hướng, cũng không còn là cô bé cảm thấy mình không xứng đôi với anh chỉ vì Freddy là Hoàng tử nữa.
Cô đã biến thành một cô gái có thể tự tin đứng bên cạnh bất kỳ ai.
Đến khi Mễ Hòa bước xuống khỏi phi hành khí một lần nữa, dưới chân của cô là tấm thảm dày màu đen với hoa văn vàng kim của Vương tộc, dưới camera thực tế ảo, làn váy và giày của cô trông càng thêm rực rỡ.
Nhưng những món trang sức bên ngoài này đều không thể sánh bằng một góc với nụ cười tươi rói và cặp mắt sáng trong kia của cô.
Freddy không màng Quốc vương phản đối, anh dắt theo Fionn đứng trên thảm chờ Mễ Hòa đến.
Mái tóc của anh sáng lấp lánh như vàng thật, khi nhìn thấy cô, đôi mắt màu ngọc lục bảo của anh chất chứa đầy ý cười và tình yêu. Chiếc váy mà Mễ Hòa đang mặc khiến anh nhớ lại tất cả những cung bậc cảm xúc mà hai người họ từng trải qua, có ngọt ngào, cũng có cay đắng.
Freddy hơi khom lưng về phía Mễ Hòa, sau đó vươn tay ra nhìn cô: “Hỡi quý cô Mễ Hòa xinh đẹp, xin hỏi liệu anh có vinh hạnh đó hay không?” Mễ Hòa mỉm cười đặt tay mình lên tay anh, bọn họ nhìn nhau và cười.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ đã có được lẫn nhau, cảm giác ấy tuyệt vời như thể họ đã có được toàn thế giới vậy.
Một màn này được phóng viên chụp lại, nó đã trở thành tin nóng trên trang đầu của tất cả các kênh truyền thông.
“Người thường Mễ Hòa Dương chính thức xuất hiện dưới tư cách Hoàng tử phi!”
“Đây là thắng lợi của người bình thường sao?”
“Chẳng lẽ Hoàng hậu người thường đầu tiên của Đế Quốc sắp xuất hiện ư?”
Mễ Hòa không biết trên Tinh Võng đang bàn tán như thế nào về mình, nhưng giờ phút này khi được sóng vai đi cạnh Freddy, trong tay nắm lấy tay của con trai yêu quý, cô cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.
Buổi tối ngày hôm đó, Freddy còn mời Mễ Hòa nhảy điệu nhảy mở màn, làn váy đỏ của cô tung bay theo từng bước nhảy, khi kề sát ngực của Freddy, cô cảm thấy mình như đã trở về cái đêm hai mươi tuổi kia, mọi thứ đều tốt đẹp đến mức trái tim cô không thôi bồi hồi xao xuyến.
Freddy còn kề sát vào tai của Mễ Hòa và thì thầm: “Em biết không, anh đã rất hối hận vào buổi tối hôm lễ trưởng thành của em đấy.”
“Anh hối hận cái gì cơ?”