Mễ Hòa đang định tiến vào thì chợt nghe thấy giọng Doro truyền ra: “Thí nghiệm cấy ghép ký ức tôi làm khi đó vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, đó là thí nghiệm trên cơ thể người. Kỹ thuật này vẫn chưa hoàn thiện, khi đó cô và Hannah cũng cùng làm với tôi nên phải biết rất rõ chuyện này mới đúng? Vậy tại sao cô còn dám thí nghiệm trên cơ thể người chứ?”
Mễ Hòa sững sờ, bỗng nhớ tới hình như Doro từng nghiên cứu về kỹ thuật cấy ghép ký ức thật. Cô nhớ loáng thoáng ông ấy từng đọc một quyển luận văn liên quan tới chủ đề này cho Fionn hồi thai giáo.
Có nghĩa là tiến sĩ Flaxen đã ăn trộm thành quả nghiên cứu của Doro sao?
Tiến sĩ Flaxen nãy giờ vẫn cúi gằm mặt chợt ngẩng đầu lên, nói: “Tại sao lại không thử thí nghiệm trên cơ thể người chứ?”
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn lắng xuống, người đầu tiên phá vỡ nó chính là Hannah. Bà ấy thẳng thừng cắt ngang lời kế tiếp của tiến sĩ Flaxen: “Dù thế nào thì chuyện cô ăn cắp thành quả nghiên cứu của thầy cũng là sai.”
Tiến sĩ Flaxen nhìn Hannah bằng ánh mắt khinh bỉ, hệt như đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu bà ấy: “Hơn hai mươi năm trước, lúc thầy vừa bắt tay vào nghiên cứu dự án này, chúng ta đã từng thử nghiệm cấy ghép ký ức trên động vật rồi kia mà, chỉ là vì bị pháp luật của Đế quốc ràng buộc nên mới không thể thực nghiệm trên cơ thể người thôi.”
“Nhưng lúc hay tin Đế quốc sắp ban lệnh cấm nghiên cứu này, Hannah...”
Hannah lớn tiếng cắt ngang lời bà ta: “Cô đừng nói nữa!”
Tiến sĩ Flaxen mỉm cười nhìn bà ấy đầy quái dị, như thể trong suốt ba mươi năm hai người tranh đấu với nhau, đây là một trong những lần hiếm hoi bà ta chiếm thế thượng phong, bằng chứng là trông bà ta có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
Còn Mễ Hòa đứng ngoài cửa lại cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tay chân lạnh ngắt như băng. Trực giác của cô bảo rằng nếu còn đứng ngây ở đây nữa sẽ có chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra, nhưng chân cô lại như mọc rễ, không thể nào cử động nổi.
Quả nhiên, tiến sĩ Flaxe lại mở miệng: “Cô đã từng thực hiện kỹ thuật cấy ghép ký ức với đứa nhỏ mà cô đào tạo trong trụ nuôi cấy và đó còn là con ruột của cô.”
“À, không đúng, khi ấy đứa nhỏ đó còn chưa được đặt cho cái tên Mễ Hòa nên chắc nó là vật thí nghiệm số hai của cô nhỉ, bởi số 1 đã thất bại và bị xử lý rồi.”
Đầu óc Mễ Hòa lập tức trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì nữa.
“Lúc đó Hannah đã mua được từ một bệnh viện sắp phá sản một người vừa tỉnh lại từ giấc ngủ đông, rồi cấy ghép ký ức của người kia vào đầu Mễ Hòa.” Flaxen giương mắt nhìn Doro: “Giáo sư, thầy có biết chuyện này không?”
Mễ Hòa nhìn bóng lưng của Doro, bên tai vang lên giọng nói của ông ấy: “Cô sai rồi, tôi biết.”
Lúc thốt ra những lời này, giọng Doro có vẻ nặng nề hơn rất nhiều: “Hơn nữa còn là dưới sự đồng ý ngầm của tôi.”
Doro nói: “Nhưng thí nghiệm này đã thất bại rồi.”
“Từ nhỏ Mễ Hòa đã ngây thơ, lại còn khờ khạo như vậy…”
Doro nói: “Thế nên sự thật là nó không biết cái gì hết, chúng ta đã quan sát nó rất lâu, trên người nó không có dấu hiệu nào chứng tỏ thí nghiệm thành công cả.”
“Vì vậy hãy quên hết chuyện này đi, đó mới là điều tốt nhất cho Mễ Hòa.”
Miệng Mễ Hòa đắng chát, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần nhạt nhòa vì bị giọt lệ che mờ của Doro.
Dù thế nào Dodo cũng đều nghĩ cho cô cả.
Tiến sĩ Flaxen nhìn hai người họ, tiếp tục ném ra một quả bom khác: “Thế thầy có biết Hannah không chỉ thí nghiệm kỹ thuật cấy ghép ký ức trên người Mễ Hòa mà còn làm một thí nghiệm khác nữa không?”
Tất cả mọi người bỗng ngây ra, thậm chí, trên mặt Hannah còn lộ rõ vẻ không dám tin, có thể thấy bà ấy cũng không ngờ Flaxen sẽ biết được chuyện này.
Mễ Hòa nghe thấy tiến sĩ Flaxen nói: “Năm ấy, lúc hai chúng ta nhận được giải thưởng nhà khoa học trẻ tuổi của Đế quốc, chính Quốc vương bệ hạ đã đích thân trao tặng huy hiệu cho chúng ta. Khi đó, Hannah đã từng nói muốn giống như tổ tiên gia tộc Linley, tìm ra phương pháp cứu vớt khả năng sinh sản ngày càng giảm sút của người định hướng, từ đó ghi danh vào sử sách như tổ tiên của mình. Tôi nhớ Quốc vương bệ hạ còn từng ủng hộ cô nữa thì phải.”
“Bằng không là một quý tộc của Mars, sao Hannah Linley cô đây lại cam tâm tình nguyện chạy tới Trái Đất khỉ ho cò gáy tận mười năm chỉ để nghiên cứu một thực nghiệm khô khan, không có chút tiếng tăm gì chứ?”
“Cô đã lén tiến hành thí nghiệm sửa chữa gen cho Mễ Hoa khi vẫn còn là phôi thai.”
Cả người Mễ Hòa như rơi vào vực sâu không đáy, thí nghiệm sửa chữa gen ư?
Flaxen chỉ tay vào mặt Hannah: “Cô thế mà lại dùng chính con mình làm vật thí nghiệm, đúng là quá điên cuồng, à, không đúng, trong mắt cô thì đó chỉ là một vật thí nghiệm thôi, đúng không? Nếu Mễ Hòa biết trước giờ cô vẫn luôn xem nó là vật thí nghiệm, thậm chí là một vật thí nghiệm thất bại, nó sẽ thấy thế nào nhỉ?”
“Lúc Mễ Hòa còn là phôi thai thì tiến hành sửa chữa gen, tới khi nó thành hình lại thực hiện cấy ghép ký ức, cô vốn chưa từng để ý tới sự sống chết của nó.”
“Chính vì vậy mà sau khi Mễ Hòa được sinh ra, cô không bao giờ ôm nó dù chỉ một lần, bởi vì cô từng nói rằng một khi tiếp xúc quá gần gũi với vật thí nghiệm sẽ không thể đối xử một cách lý trí với nó được nữa, tôi nói đúng không?”
Sau khi bà ta nói xong, ai nấy chỉ biết im lặng.