Qua một lúc, giọng của Doro lại vang lên: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy dữ liệu gen của Mễ Hòa cũng như biết được chân tướng phía sau là khi nó và Friedrich có con. Lúc ấy, tôi nhận ra histone của DNA và vùng tăng cường tương ứng trên đoạn gen mã hóa cho trạng thái methyl hóa thấp của histone cho thấy hoạt động của gen di truyền của nó cao hơn con người bình thường một bách phân vị.”
“Nếu nói ý tưởng ban đầu của Hannah là mong có thể cứu vớt khả năng sinh sản cực thấp của người định hướng thì có thể nói, thí nghiệm của cô ấy đã thành công. Vì theo lý thuyết thì chỉ cần Mễ Hòa ăn nằm với người định hướng sẽ sinh ra đời sau khỏe mạnh bình thường.”
“Xét trên một khía cạnh nào đó thì con bé chính là vị cứu tinh của người định hướng, bảo gen của nó có khả năng sửa lại gen bị khiếm khuyết.”
Nghe thấy những lời này của Doro, Flaxen bật cười thành tiếng. Tới khi bình tĩnh lại, bà ta mới nói bằng giọng khó chịu: “Cuối cùng cô vẫn thành công, Hannah Linley, cô làm được rồi đó.”
Nhưng Flaxen vẫn chưa từ bỏ ý định châm chọc Hannah: “Có một chuyện tôi rất muốn biết, việc Mễ Hòa và thành viên hoàng thất gặp nhau cũng là kế hoạch được cô lên sẵn từ trước hả? Có khi nào lúc trước, lý do cô tiếp cận ngài Collins là vì muốn lợi dụng thân phận của ông ta để Mễ Hòa có cơ hội gần gũi với Hoàng tử không?”
Lúc này, Hannah mới như tìm lại được giọng nói: “Không phải, chuyện tình giữa Mễ Hòa và Hoàng tử Friedrich là duyên phận sắp đặt, tôi chưa từng nhúng tay vào…”
Hannah lại bảo: “Tiểu Mễ là con gái của tôi…”
Nghe đến đây, trên mặt Mễ Hòa toàn là nước mắt.
Chợt, một bàn tay to lớn, ấm áp vươn tới từ phía sau, che đi hai mắt của cô, nước mắt của cô cũng vì vậy mà thấm ướt cả tay anh.
Một lồng ngực ấm áp chợt bao phủ lấy cô, hơi thở thân quen quẩn quanh chóp mũi. Cô biết, đây là cái ôm của Freddy.
Cuối cùng, Mễ Hòa được Freddy nắm tay kéo ra ngoài.
Bên ngoài là trời xanh mây trắng và ánh mặt trời sáng rỡ nhân tạo, nhưng Mễ Hòa lại cảm thấy chẳng có gì là chân thật cả.
Hóa ra cô chỉ là sản phẩm của một thí nghiệm cực lớn thôi ư?
Nên thật chất thì cô chẳng phải người sống hai đời gì cả, căn bản chỉ là một vật thí nghiệm mang ký ức của người khác mà thôi. Cô vốn không phải truyền nhân của món cay Tứ Xuyên, càng không phải người tới từ năm trăm năm trước, mà chỉ là một con chuột bạch.
Cô chợt nhớ ra hồi nhỏ Hannah thường xuyên theo dõi dữ liệu của cô, còn bảo cô làm bài kiểm tra chỉ số IQ. Chưa hết, kỳ thật từ rất lâu trước kia đã có rất nhiều chi tiết đáng ngờ để lần theo rồi.
Thế rồi, cô bỗng nhớ tới cái hồi trồng cây hoa sen trắng, trong một lần bón phân, ngón tay của cô đã vô tình bị thương, dẫn tới máu nhỏ trúng vào trong chậu hoa. Nghĩa là căn bản không có hoa sen trắng thần kỳ trên đỉnh núi nào hết, lý do chậu hoa tuần hoàn có thể trồng ra loại cây đã được chữa trị gen là vì hồi bé máu của cô từng thấm xuống đất bên trong chậu hoa, nên nó mới có tác dụng đó, đúng không?
Chính vì vậy mà năm ấy, khi Hannah phát hiện dưa hấu cô trồng ra đã được chữa trị gen cũng chẳng hề nghi ngờ gì, trái lại còn rất tự nhiên cầm chúng đi nghiên cứu tiếp. Thậm chí lúc biết tin cô mang thai Fionn, Hannah cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên như Doro.
Những điều này nói lên rằng Hannah đã sớm biết bí mật về gen của cô, thậm chí bà ấy chính là người đầu têu việc này.
Còn Doro chỉ mới biết bí mật về gen của cô sau khi cô mang thai Fionn…
Mễ Hòa bỗng nhớ tới một chi tiết nhỏ, đó là sau khi cô mang thai, lúc nhóm Hannah tới tinh cầu Alex với cô, thái độ của Doro với Hannah khi ấy rất hững hờ. Hannah đã đi theo Doro hơn mười năm, nhưng đó là lần đầu tiên Doro tức giận với bà ấy tới vậy. Khi ấy Mễ Hòa còn tưởng rằng Doro giận là vì không muốn có nhiều người như vậy tới nhà mình ở, nhưng sự thật là ông ấy giận vì Hannah đã thực hiện thí nghiệm trên người cô sao?
Trong đầu Mễ Hòa bỗng hiện lên vô số hình ảnh từ nhỏ đến lớn, lại nhớ tới cái ôm từ cứng đờ rồi dần dần thả lỏng của Hannah cách đây không lâu, nhớ tới cái ôm như một con gấu nâng niu trái bắp của cha, tới thái độ nuông chiều, dung túng của Doro dành cho cô từ nhỏ đến lớn. Lại nghĩ đến những ký ức của đời trước, người ông luôn nghiêm khắc, cha mẹ sớm ly thế, để lại mình cô sống đơn côi trên đời, lại tới những khắc khổ lúc luyện tập kỹ thuật xắt rau cũng như xóc chảo…
Rốt cuộc cái nào mới là thật?
Nếu cô không phải Mễ Hòa Dương, vậy thì cô là ai đây?
Mễ Hòa nhìn Freddy vẫn luôn yên lặng ở bên mình: “Anh Freddy.” Đã lâu rồi cô không gọi anh như vậy. Mễ Hòa lúc này chẳng khác nào nhóc con bị dọa sợ của trước đây, đôi mắt to tròn trợn trừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cố gắng đè nén cảm giác đau buồn và uất ức trong lòng xuống.
“Rốt cuộc cái nào mới là thật?”
Freddy kéo cô vào lòng: “Em là mẹ của Fionn, là vợ của anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, đây chính là thật.” Dứt lời, anh cúi xuống, dùng nụ hôn sâu để chứng minh sự chân thật của điều mình vừa nói.
Nhưng Mễ Hòa vẫn còn thấy rất hỗn loạn: “Anh có nghe thấy cuộc đối thoại của họ không?”
Freddy nói: “Nghe thấy, nhưng không nhiều.”
“Chỉ là anh cũng đã đoán được đôi chút rồi.”
Mễ Hòa ngạc nhiên: “Anh biết từ bao giờ?”
Freddy nói: “Em còn nhớ lần chúng ta bị người cánh đen tấn công ở vệ tinh Titan không, cái lần em ngất xỉu vì mất quá nhiều máu đó? Lúc ấy khoang chữa trị trên phi thuyền từng phân tích một phần dữ liệu mẫu máu của em, anh nhận ra có vài trị số quan trọng của em không giống với bản mà giáo sư Doro từng cho anh xem thử…”
“Thế nên anh đã lấy máu của em, tự mình phân tích chuyên sâu, từ đó đoán ra chân tướng.”
Mễ Hòa im lặng.