Một lát sau, cô nói: “Sao anh không nói cho em biết?”
Freddy đáp: “Nói gì với em giờ? Nói rằng em là sự tồn tại trân quý nhất trên đời này, không chỉ cứu được anh mà còn có thể cứu hàng tỷ người định hướng trong vũ trụ, rồi để người ta đến cướp mất em sao?”
“Với lại nếu biết được bí mật này, liệu em có thể yên tâm được không? Tính em vốn vô lo vô nghĩ, anh mà nói ra chỉ tổ khiến em thêm phiền lòng thôi.” Anh dán lại gần Mễ Hòa: “Anh từng nói em là người mà Thần chân lý phái xuống cứu vớt anh đó thôi, chẳng lẽ em tưởng đó chỉ là những lời mê tín vô căn cứ thôi hả?”
“Trong vũ trụ mênh mông, vô cùng vô tận này có hàng ti tỉ người, nhưng anh lại gặp được em. Dù em có được ký ức của ai, gen có bí mật gì, em vẫn khiến anh có cảm giác muốn bỏ em vào trong túi, mang theo mọi nơi mọi lúc, nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, cũng như cùng em nắm tay nhau đi tới cuối đời.”
“Thế nên ký ức với gen của em không phải vấn đề gì to tát cả.”
“Bởi em của bây giờ được tạo thành từ vô vàn sự ngẫu nhiên và trùng hợp. Một người luôn cố gắng sống thật tốt, cố gắng khiến mọi người xung quanh thấy ấm áp, cố gắng học tập, cố gắng để mọi người cảm nhận được cảm giác vui mừng qua món ăn ngon.”
“Thế nên anh yêu em, đơn giản vì em là chính em.”
Mễ Hòa nghe xong cảm giác như trái tim của mình đã bị Freddy lấp đầy.
Cái ôm vững chãi và ấm áp của Freddy cho cô sự an ủi và quan tâm vô cùng tận.
Có điều đột nhiên biết một bí mật lớn như vậy làm Mễ Hòa không thể yên lòng ngay, nhất là việc đối mặt với Hannah và Doro làm cô chùn bước, cho nên cô đã lẳng lặng nhốt mình trong phòng để suy nghĩ thật nhiều.
Kế đó, Mễ Hòa quyết định gửi yêu cầu kết nối thực tế ảo với Thượng tá Dương, thân thể to như con gấu của cha lập tức xuất hiện. Ông ấy đang mặc một chiếc tạp dề để gói sủi cảo, thấy Mễ Hòa gọi tới thì ông ấy vô cùng vui mừng: “Mật Đường à, cha gói sủi cảo cho con ăn nè, chờ gói xong thì cha đóng gói gửi qua cho con ăn nha.”
Mễ Hòa vừa thấy cha xuất hiện thì không nhịn được bật khóc.
Tất cả mọi người đều có thể giấu cô một bí mật gì đó, chỉ có cha là không.
Từ nhỏ đến lớn, cha luôn là người yêu cô một cách vô điều kiện.
“Cha ơi...” Mới hé miệng, Mễ Hòa lập tức nức nở ra tiếng.
Thượng tá Dương trong thực tế ảo sợ gần chết, miếng sủi cảo trong tay cũng rớt xuống bàn, nhưng lúc này ông ấy nào có thời gian quan tâm nó nữa, thế là vội vàng ôm lấy Mễ Hòa. Lúc hình ảnh thực tế ảo của cha ôm lấy cô, tuy chỉ có một ít xúc cảm xuất hiện nhưng Mễ Hòa vẫn cảm nhận được cái ôm vững chãi của cha.
“Mật Đường, con sao thế? Sao lại khóc? Có phải Freddy ăn hiếp con không?” Thấy con gái cưng cứ khóc không ngừng, thủ phạm đầu tiên mà Thượng tá Dương nghĩ tới là Hoàng tử Friedrich, hơn nữa bây giờ Hoàng tử còn sắp lên làm Quốc vương nữa chứ. Lúc trước khi thấy mấy vụ bê bối trong Vương tộc Otto là ông ấy đã cảm thấy lo lắng thay cho cục cưng Mật Đường của mình rồi, gả vào một gia đình phức tạp như vậy liệu Mật Đường có ổn không?
Thượng tá Dương lập tức cởi tạp dề ra vứt sang một bên: “Cha biết ngay cái đám họ Otto đó không phải là thứ gì tốt lành mà! Mật Đường, con đừng sợ, cha đi đón con ngay, chúng ta không làm Hoàng hậu hoàng hiếc gì nữa hết, nhà họ Dương của chúng ta cóc thèm cái chức vị đó! Còn có cháu ngoan của cha nữa, đừng có lấy họ Otto, cha thấy họ Dương hay họ Bidamika tốt hơn họ Otto nhiều!”
“Cha sẽ đi đón con và Fionn về ngay, người một nhà của chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, sẽ không còn ai dám ức hiếp con nữa!”
Mễ Hòa nghe xong vừa buồn bã lại vừa vui vẻ, cô không nhịn được nín khóc và mỉm cười, sau đó bắt đầu làm nũng: “Cha này thật là, Freddy không có ức hiếp gì con hết á.”
Giọng nói của Thượng tá Dương chứa đầy sự thất vọng: “Thế hả, không phải do Freddy sao, thế con gặp chuyện gì? Kể cha nghe thử nhé?”
Mễ Hòa nghĩ đến những bí mật đó, sau đó lại nhìn khuôn mặt quan tâm của cha, bỗng nhiên cảm thấy mình đâu cần phải nói cho cha biết những việc này. Tựa như Freddy nói, là muôn vàn sự trùng hợp mới tạo thành cô như bây giờ, mà hiện tại cô là con gái của cha, là mẹ của Fionn, là vợ của Freddy.
Mễ Hòa lập tức sửa miệng: “Không có ai ức hiếp gì con hết á, là do con sắp phải làm Hoàng hậu cho nên có hơi sợ hãi mà thôi.”
Thượng tá Dương nghe xong mới tỉnh ngộ, may quá, thì ra chỉ là một việc nhỏ như thế này thôi!
“Trời ạ, làm Hoàng hậu thôi mà con, có gì cần căng thẳng đâu? Không sao hết, con cứ là chính con là được rồi, thích thì làm, không muốn làm nữa thì dắt theo Fionn trở về tìm cha!”
Cho nên khi trò chuyện với Thượng tá Dương, dù là chủ đề gì thì điểm dừng cuối cùng cũng là “đi về nhà” sao?!
Nhưng nghe Thượng tá Dương nói như vậy xong thì tâm trạng của Mễ Hòa khá hơn hẳn, cô không còn cảm thấy bức bối trong lòng nữa mà cảm thấy thư thái như vừa được thở ra một hơi thật sâu.