“Lúc ấy mẹ gần như có thể thấy được vô số vinh quang và cúp vàng đang vẫy tay với mình, thậm chí còn mường tượng ra cảnh mẹ được ghi danh vào sử sách, trở thành người có thể vượt qua tổ tiên của dòng họ Linley.”
“Nhưng mà khi con lớn dần lên từng ngày, con không khác gì một loại vi khuẩn đáng sợ cả.” Hannah nhìn Mễ Hòa một cái: “Con có biết khi con còn nhỏ con thích quấn lấy người khác cỡ nào không? Con biết con thích để người khác ôm mình, thích cười với người khác nhiều đến mức nào không?”
“Con có biết rằng bộ dáng của con khi cười rộ lên làm người ta mềm lòng dữ lắm không?”
“Mẹ vẫn còn nhớ rõ tiếng “mẹ ơi” mà con gọi mẹ lúc con sáu tháng tuổi, lúc đó cả người mẹ cứng đờ luôn, hoàn toàn không dám tin tưởng. Khi đó mẹ rất vui, lúc thân thể mềm mại của con dán lên ngực mẹ, mẹ đã cảm nhận được sự ràng buộc máu mủ của hai ta.”
“Con người của năm trăm năm trước thường thích ca ngợi sức mạnh của huyết thống, trước kia mẹ cảm thấy nó thật vớ vẩn, nhưng trong khoảnh khắc khi ôm con đó dường như mẹ đã hiểu được lý do.”
Mễ Hòa nghe đến đó thì lập tức chen vào: “Đó là do con quá đáng yêu, là khắc tinh của nam nữ từ tuổi trung niên cho tới lão niên, mặc kệ là chủng tộc gì thì con cũng có thể đánh bại hết.”
Hannah nghe xong thì bảo: “Con đã lớn như vậy rồi mà còn ấu trĩ thế, con sắp phải làm Hoàng hậu rồi đó!”
Mễ Hòa nói: “Thì con ấu trĩ đó giờ mà.”
Hannah nói: “Năm đó khi con cưỡi gà hai đầu chạy khắp căn cứ, mẹ suýt nữa đã “trầm cảm” với con luôn đấy.”
Nhắc tới chuyện này, Hannah nói tiếp: “Thật ra mẹ không xác định là thí nghiệm cấy ghép ký ức của mẹ có thành công hay không. Ban đầu mẹ cảm thấy thành công, bởi vì khi con còn nhỏ mẹ đã từng cố ý cho con làm một bài thí nghiệm kiểm tra chỉ số IQ, hẳn là con cũng quên rồi, đây là kiểu trắc nghiệm IQ được dùng vào năm trăm năm trước, hiện giờ đã bị đào thải từ lâu. Lúc ấy con làm trắc nghiệm được một trăm hai, nhưng khi mẹ dùng máy móc rà quét não con thì thu được kết quả là một trăm tư, hơn nữa có một số câu con còn cố ý trả lời sai, cho nên mẹ nghĩ rằng mẹ đã thành công rồi.”
Mễ Hòa nhớ lại, hình như khi còn nhỏ đúng là cô đã từng làm bài trắc nghiệm mà Hannah đưa, lúc ấy cô đã cố tình làm sai để hạ thấp chỉ số thông minh của mình, thật không ngờ là bà ấy đã biết cả rồi.
Hannah lại nói: “Nhưng sau này khi con lớn dần lên, con vẫn ấu trĩ và thích làm nũng như xưa, thậm chí còn thích cưỡi gà trống biến dị nữa chứ. Mẹ cảm thấy bất kỳ một con người nào có ký ức của người trưởng thành đều sẽ không thể làm ra chuyện đó, cho nên lúc này mẹ mới nghĩ chắc là thí nghiệm thất bại rồi.”
Mễ Hòa cạn lời, thì ra sự ấu trĩ năm đó còn dẫn tới kết quả này...
Hannah nói: “Về sau con bắt đầu học tập, mỗi ngày đều cố gắng học chương trình học của người định hướng. Con sẽ ngoan ngoãn quấn lấy mẹ gọi “mẹ ơi”, cũng sẽ khờ khạo làm nũng và cười với mẹ. Lúc đó mẹ đã nghĩ rằng thôi kệ vậy, dù việc cấy ghép ký ức có thành công hay không cũng không quan trọng, mẹ không cần phải suy xét nhiều như vậy làm gì.”
“Đối với mẹ mà nói, con là con gái của mẹ, tuy con hơi ngốc một chút, nhưng ai bảo con được mẹ tạo ra làm chi. Dù là từ góc độ sinh mệnh hay từ góc độ học vấn của mẹ mà xem thì con vĩnh viễn là thành tựu đáng tự hào nhất của mẹ.”
Hannah vẫn có hơi tiếc nuối: “Chỉ tiếc rằng đây là một thành tựu không thể để người khác biết được.”Bà ấy xoa đầu của Mễ Hòa: “Người ngốc có phúc của người ngốc, con cũng thế đấy. Nào có ai ngờ là giáo sư Doro sẽ đối xử với con tốt như thế chứ, cũng không có ai có thể nghĩ đến việc giữa hàng tỉ người trên thế giới này, con lại cố tình gặp và yêu Hoàng tử Friedrich.”
“Xem ra vẫn có kỳ tích xuất hiện trên thế giới diệu kỳ này nhỉ. Chúng ta hãy cùng mang theo bí mật này bên mình, mãi cho đến khi chúng ta chết đi nhé.”
Từ lần nói chuyện ngày hôm đó xong, Mễ Hòa cũng không còn quá rối rắm về chuyện này nữa.
Sau đó cô còn quấn quýt lấy Freddy và nói với anh: “Anh Freddy nè, giờ anh đã biết em quý giá cỡ nào rồi đó. Chỉ khi ở bên em thì anh mới có thể kéo dài mạng sống cũng như có được con nối dõi, bởi vậy anh phải đối xử với em thật tốt nha. Chứ không nếu một ngày nào đó anh làm em phật lòng thì em sẽ không thèm để ý tới anh nữa, lúc đó là anh toang luôn đó.” Mễ Hòa khoe khoang: “Cho dù anh có là Quốc vương của toàn vũ trụ thì cũng vô dụng thôi.”
Cô chỉ vào chính mình: “Em xịn hơn đấy, em là hy vọng của cả vũ trụ luôn.”